“Anh Tiêu, bữa sáng.”
Cho đến khi túi đồ ăn sáng được đặt trước mắt mình, Tiêu Lãng Duyệt mới đỡ đôi mắt đầy thâm quầng của mình ngẩng đầu lên từ màn hình máy tính.
“À, cảm ơn, cảm ơn nhé.” Anh ta vội vàng đưa 2 tay nhận lấy.
Lý Trạch Phân nhân cơ hội liếc nhanh qua thứ trên màn hình, phát hiện là một mô hình 3D. Theo cấu trúc đơn giản của mô hình này thì hẳn đó là một căn phòng nhỏ, tất cả các đồ vật trong phòng đều được tượng trưng bằng hình chữ nhật, không nhìn ra được gì. Nhưng có một vài người que, hình dáng của người que và vệt màu đỏ trên tường với đồ vật nhìn rất sinh động.”
“Đây là…?” Lý Trạch Phân thuận miệng hỏi.
“Cái này hả,” Tiêu Lãng Duyệt để bữa sáng sang một bên, như đứa trẻ khoe đồ chơi mới mà lắc lắc con chuột, phát lại hành động của mô hình một lần nữa, “Là mô phỏng quá trình phát sinh vụ án dựa theo tình hình kiểm tra vết tích ở hiện trường. Trong vụ án cắt cổ tự sát kia, bọn đội trưởng Lan phát hiện ra 4 thi thể khác ở một tiệm cắt tóc. Tình hình hiện trường rất phức tạp, khắp nơi đều là máu. Trung tâm Giám định Tư pháp định phái chuyên gia đến Vị Nam, bỏ ra vài ngày để xây lại mô hình này, khôi phục lại hiện trường lúc trước.”
“Em xem, làm tốt lắm đấy.” Mô hình này không phải do Tiêu Lãng Duyệt làm, cũng không biết anh ta đang tự hào gì, “Vốn dĩ là 5 người cầm dao vây thành vòng tròn, cố gắng cắt cổ người trước mặt cùng một lúc. Nhưng ngay từ đầu mọi thứ đã hoàn toàn mất kiểm soát. Người que đỏ này ra tay quá nhanh, trực tiếp cắt đứt động mạch cổ của người que trắng chỉ trong một dao, máu tươi bắn ra đầy người nên nó muốn chạy trốn, vừa lúc đụng phải người que xanh lá đang cầm dao ở đằng sau nên bị dao đâm vào vai. Người que xanh lá cũng luống cuống nên bắt đầu vung tay múa chân.”
“Trong lúc đó, người que đen ở sau người que xanh lá cũng đã bị mất khống chế, bắt đầu nhắm mắt đâm loạn xạ. Vốn dĩ người que vàng là người chịu trách nhiệm giết người que đen, nhưng nó thấy chuyện không ổn lắm nên đã bỏ chạy, vì người đứng sau lưng chịu trách nhiệm ra tay với nó là người que trắng đã chết nên nó có thể chạy ra khỏi hiện trường. Nhưng 3 người còn lại, người que đỏ, người que xanh lá và người que đen thì không may mắn được như thế, cuối cùng đều chết.”
“Người que đỏ là Xà Trử, trắng là Nghiêm Nguyên, xanh lá là Tiêu Vũ Tịch, đen là Đường Tư Tiệp, còn người que vàng chạy đi là Khương Hiểu Ninh đã xuất hiện trong toilet trung tâm thương mại ấy. Từ đầu đến cuối đều chỉ có 5 người này, là 5 người này cùng nhau tự sát. Lúc hiện trường rơi vào thế hỗn loạn, Khương Hiểu Ninh nhất thời tránh được nên mặc quần áo dính đầy máu chạy mấy km, cuối cùng chọn kết thúc mạng sống của mình trong toilet của trung tâm thương mại.” Nói đến đây, Tiêu Lãng Duyệt không khỏi thở dài.
“Cùng nhau tự sát ư?” Lý Trạch Phân hỏi, “Những người này có mối quan hệ thế nào vậy, đều là bạn cùng cộng tác trên SuperrrrNote sao?”
“Trước mắt thì đúng là vậy. Nhưng liệu còn có ai khác trò chuyện trong phần mềm văn phòng này với họ không thì vẫn đang điều tra.”
“Vậy động cơ tự sát của họ là gì?” Lý Trạch Phân vô thức hỏi.
Tiêu Lãng Duyệt không thấy có gì bất thường, tuy nghiêm khắc mà nói thì hiện tại Lý Trạch Phân không phải cảnh sát phụ trách vụ án này, cô không có quyền biết những chuyện này.
“Theo manh mối hiện tại thì thật sự không có điểm chung nào cả.” Anh ta tỉ mỉ trả lời.
“Nghiêm Nguyên là diễn viên, lúc còn đang học trong Học viện Hí kịch thì được một đạo diễn có tiếng nhìn trúng cho diễn một vai nữ phụ, dù ra mắt rất hot nhưng sau đó thì cũng không nóng không lạnh, gần đây nghe nói fanclub chịu không nổi nữa sắp giải tán rồi. Theo lời kể của công ty và bạn bè thân thiết thì có lẽ cô ta tự sát vì áp lực công việc, hiện thực và ảo tưởng không giống nhau, kiểu như nói như rồng leo mà làm như mèo mửa ấy. Nhưng quy tắc ngầm trong làng giải trí cũng rất có thể là nguyên nhân, chỉ là trước mắt trừ lời khai thì không có chứng cứ thực tế nào, dù sao ngành giải trí này cũng xem như có kinh nghiệm phong phú trong chuyện phá hủy vết tích phạm tội mà.”
“Còn Xà Trử chỉ là một nhân viên bán hàng bình thường, đã làm cho công ty sản xuất đèn chiếu sáng kia được 3 4 năm rồi, không có vấn đề gì lớn hết, tình hình kinh tế cũng xem như trung bình. Cha mẹ vẫn còn, sức khỏe bình thường, không có mâu thuẫn gì với anh ta hết. Theo lời khai thì tính tình anh ta rất hiền lành, hơn nữa lớn lên rất tốt, chưa từng gây thù chuốc oán với ai hết. Vậy nên giờ căn bản không biết được nguyên nhân anh ta tự sát.”
“Đường Tư Tiệp là một nhân viên công vụ, nhưng thật ra cô ta học nghệ thuật đấy. Lý do cô ta thi công chức nghe nói là vì cha cô ta đột nhiên phát hiện ra bị ung thư. Liên tục chữa trị gần 10 năm, trong nhà 1 nghèo 2 trắng*, nhưng không may là đầu năm nay cha cô ta đã qua đời rồi. Cô ta vì chữa bệnh cho cha mình mà đi vay nặng lại, có lẽ động cơ tự sát là do áp lực kinh tế và cha cô ta qua đời.”
(*) Bắt nguồn từ một câu của Mao Trạch Đông, ý chỉ nghèo nàn, túng quẫn, yếu ớt.
“Tiêu Vũ Tịch thì là nghiên cứu sinh tại Đại học Trường An. Giảng viên hướng dẫn là một đại ngưu* trong ngành, thường xuyên đi họp khắp thế giới, vì thế sinh viên dưới trướng cũ mới đều có. Đội trưởng Lan có ghé hỏi thăm, nhóm này hình như có vài thói xấu, viết luận văn hộ hay đánh cắp kết quả cũng rất thường gặp.”
(*) Thuật ngữ mạng dùng để chỉ những người vô cùng xuất sắc trong một lĩnh vực nào đó.
“Giảng viên hướng dẫn thường xuyên không có mặt, tất nhiên các sinh viên sẽ tự động tạo thành một chuỗi sinh tồn với nhau. Các sinh viên chưa được tốt nghiệp như Tiêu Vũ Tịch được xếp vào đáy kim tự tháp, tức là người chạy vặt cho các anh chị, những người mới vào học cũng ở trong nhóm này. Động cơ tự sát có lẽ liên quan đến áp lực quan hệ xã hội và áp lực học tập.”
“Còn Khương Hiểu Ninh em cũng biết một ít rồi đúng không? Tóm lại là mấy người này tựu chung lại chẳng có bằng chứng nào chứng minh là họ dùng tự sát để vạch trần tội ác như trong “Âm thầm lên án” cả.” Tiêu Lãng Duyệt lấy sữa đậu nành trong túi đồ ăn sáng ra, rót hơn nửa ly mới thở phào một hơi rồi nói tiếp, “Vụ án này điều tra đến đây rồi, bên Vị Nam kia đang định gây áp lực cho đội điều tra đặc biệt chúng ta để trực tiếp kết thúc ở đây luôn đấy.”
“Nhưng chi tiết vụ án đã bị truyền thông lan truyền ra, hơn nữa Nghiêm Nguyên lại là người của công chúng nữa, tuy không quá hot nhưng cũng có vài fan hâm mộ, vì thế gây chú ý trong dư luận rất nhiều. Đội trưởng Lan định trước tiên cứ điều tra theo hướng “Âm thầm lên án” trước đi, dù sao 2 chi tiết cắt cổ với khẩu trang này cũng không trùng hợp chút nào, ít nhất phải điều tra được động cơ tự sát của họ rồi mới nói tiếp được.”
“À, đúng rồi,” Tiêu Lãng Duyệt lấy một cái bánh tiêu ra bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói, “Nhắc đến Tiêu Vũ Tịch mới nhớ, trước khi cô ta chết có gửi tin nhắn cho một người, nói mình không chịu nổi nữa rồi, sẽ đi cùng với mọi người. Em đoán xem người nhận tin nhắn đó là ai nào?”
“Ai vậy?” Lý Trạch Phân nhướng mày.
“Lâm Dụ.” Tiêu Lãng Duyệt nói, “Lâm Dụ ở tạp hóa Mỹ Giai, bất ngờ lắm đúng không?”
Trước khi Tiêu Vũ Tịch tự sát lại gửi tin nhắn cho Lâm Dụ…?
Lý Trạch Phân nghĩ đến chuyện gì đó.
“Tôi có thể xem nội dung cụ thể của tin nhắn được không?”
Tiêu Lãng Duyệt gật đầu, gõ vài cái lên bàn phím, một đoạn văn bản lập tức xuất hiện trên màn hình:
— Chị Lâm, là em đây, Tiểu Tiêu. Em… Em không chịu nổi nữa rồi, em sẽ rời khỏi với mọi người. Cảm ơn chị đã luôn giúp đỡ em, nhưng em không phải là chị, không may mắn được như chị, cũng không có đủ can đảm như chị. Em… nói thật thì… Tuy nói như thế rất vô lương tâm, nhưng… bọn em đều rất ghen tị với chị, thậm chí còn có chút oán hận… Được rồi, không nói những chuyện này nữa. Tóm lại là em phải đi rồi, oanh oanh liệt liệt mà đi, vĩnh biệt.
Giúp đỡ? May mắn? Ghen tị?
Vô số mảnh vụn trong đầu Lý Trạch Phân được ghép lại hoàn chỉnh.
“Trước tiên là Phạm Xương, sau đó là Viên Vọng Hải, Tiêu Vũ Tịch, Lâm Dụ này không phải là Conan đầu thai đấy chứ?” Tiêu Lãng Duyệt vẫn còn than thở, “Chiều nay tôi và lão Phùng còn phải đi gặp vị Conan này nữa.”
Ánh mắt Lý Trạch Phân trầm xuống, không tỏ thái độ gì mà chỉ tùy tiện đáp lại một câu sau đó quay về bàn của mình, nhìn vào núi tài liệu xa xa.
——————
Cùng lúc đó, trong Cục điều tra khu Liên Chước cũng đang tiến hành thẩm vấn Tiết Chương.
Dáng người Tiết Chương gầy tong teo, đeo kính gọng đen, lúc nói chuyện luôn cúi gằm mặt xuống không dám nhìn người khác, hai tay siết chặt lại với nhau. Giọng nói anh ta càng lúc càng nhỏ, báo hại hai người Vạn Sĩ Khải và Phương Uy đứng ngoài phòng quan sát phải dán tai vào loa để nghe cho rõ.
“Tôi biết cô ấy có áp lực rất lớn, dù sao cũng là sinh viên duy nhất trong làng, họ hàng đều để ý đến cô ấy. Cô ấy, cô ấy đã từng nói với tôi, nhưng tôi cũng không quá để tâm, chỉ nói vài lời qua loa cho qua chuyện. Nếu tôi sớm biết, nếu tôi sớm biết thế này thì… Đều tại tôi cả, tại tôi bận thực tập mà không quan tâm đến cô ấy, tôi…”
“Thằng nhóc này đang xạo hả?” Vạn Sĩ Khải đặt mông xuống ghế, “Mắt đảo trái đảo phải, bịa chuyện à. Nói theo biểu hiện tâm lý gì gì thì liếc trái là nhớ lại, liếc phải là bịa chuyện đúng không?”
“Cảnh sát Vạn cũng tin chuyện này à?” Phương Uy cũng quay về chỗ của mình.
“Ầy, tôi cũng biết đây đều là ngụy khoa học mà, nói đùa chút thôi.” Vạn Sĩ Khải xua tay, “Gì mà liếc trái liếc phải rồi bĩu môi chứ, đều là chiêu trò cắt câu lấy nghĩa của phim ảnh thôi, làm gì có căn cứ khoa học gì. Lại còn cái máy phát hiện nói dối nữa, chẳng qua chỉ dựa vào hô hấp và nhịp tim để xem người bị kiểm tra có đang hồi hộp hay không để đưa ra kết luận thôi mà. Vậy mà cũng có nhiều người tin.”
“Nghệ thuật mà, không thêm vào chút ảo ma thì sao mà hấp dẫn được. Những chuyện đó cũng không ảnh hưởng gì đến những người bình thường như chúng ta.” Phương Uy nhún vai.
“Cũng đúng.” Vạn Sĩ Khải cũng không bám tiếp chủ đề này nữa, “Nhưng Tiết Chương này hình như cũng quá lo lắng rồi đấy. Tuy rằng một sinh viên đột nhiên bị gọi đến Cục điều tra mà không hồi hộp đến mức lắp ba lắp bắp đã là giỏi lắm rồi, nhưng tôi vẫn có cảm giác có gì đó không đúng lắm.”
“Đúng vậy. Xét theo tần suất hai người tiếp xúc trong vòng nửa năm gần đây thì tình cảm giữa cậu ta và Khương Hiểu Ninh không cuồng nhiệt như lời khai lắm. Trái lại là Khương Hiểu Ninh không hề tham gia Hội sinh viên mà bắt đầu tham gia các hoạt động ngoại khóa sau mỗi giờ học… Giống như là đang cố tình né tránh cậu ta vậy.”
“Còn nữa,” Vạn Sĩ Khải lật một trang trong sổ tay ra, “Tôi đã điều tra rồi, mỗi lần Khương Hiểu Ninh trốn học đều đến nhà trọ của Tiết Chương qua đêm, sau đó ở lại vài ngày.”
“Qua đêm, trốn học…” Phương Uy suy nghĩ một chút, “Không phải là bạo lực gia, à, không phải gia đình, còn chưa kết hôn mà…”
“Không có hành vi bạo lực đâu,” Vạn Sĩ Khải hiểu Phương Uy đang nói gì, “Trên người Khương Hiểu Ninh không có vết thương như thế.”
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây…”
Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu Phương Uy, chỉ tiếc là anh ta không kịp bắt lấy.