Rạng sáng 5 giờ ngày 14 tháng 1, trên bầu trời đã xuất hiện những chấm trắng. Đây có lẽ nên gọi là “tuyết đầu mùa”, dù sao người Đường Quốc vẫn thường dùng Âm lịch nhiều hơn, hôm qua mới chỉ bắt đầu tháng Chạp mà thôi.
Tuy vậy, “trận tuyết đầu mùa” này xuất hiện vào tháng 12 Âm lịch là đã chậm hơn một chút, chắc khoảng vài ngày nữa các tín đồ tận thế lại bắt đầu viết văn rồi. Thuyết tận thế thật sự rất buồn cười, nhưng phải công nhận là đêm đen như mực, gió lạnh kết hợp cùng tuyết trắng khiến người ta cảm thấy vô cùng khắc nghiệt. Nhất là ở sân bay quốc tế Trường An đang được bảo vệ nghiêm ngặt hiện nay.
Nếu như nói Đại học là tương lai của quốc gia, vậy thì sân bay quốc tế chính là bộ mặt của đất nước. Đã 10 ngày kể từ khi sự việc ở Kinh Đại xảy ra, lần này bài đăng trên diễn đàn vừa xuất hiện, toàn bộ các ngành trị an ở Trường An đều đồng loạt cử lực lượng đến. Dù sao không bảo vệ được “tương lai” đã là một nỗi hổ thẹn rồi, giờ nếu để “bộ mặt” xảy ra chuyện lần nữa thì chắc Trường An phải đội quần mà sống. Hơn nữa, phạm tội ở sân bay khác với phạm tội ở trường học, tùy vào tình hình mà có thể nâng lên thành “khủng bố” được ấy chứ.
Đội cứu hỏa, đội cảnh sát vũ trang, đội phòng chống cháy nổ, đội cảnh sát hình sự, mặc đồng phục có, không mặc đồng phục cũng có, trang bị đầy đủ, ngụy trang thành khách du lịch, đến cả quân cảnh cũng được điều động, tất cả đã thâm nhập vào sân bay hoàn toàn.
Mỗi người vào sân bay đều phải đi qua các khâu kiểm tra an ninh nghiêm ngặt dưới sự chỉ đạo của cảnh sát vũ trang ở một chốt chống bạo động, tất cả hành lý đều phải đăng ký trước và sau khi hạ cánh, soi bằng tia X-ray và kiểm tra bằng chó nghiệp vụ. Mỗi máy bay trước khi cất cánh phải trải qua quy trình kiểm tra an toàn gấp 3 lần so với bình thường, vì thế có không ít chuyến bay bị hoãn lại, nhưng so với chuyện tốn thời gian thì tất nhiên mạng người quan trọng hơn nhiều.
Có lẽ vì chuyện ở Kinh Đại đã tạo ra dư âm nên lần phòng ngừa tội phạm lần này đã được đặt trọng điểm ở việc chống cháy nổ, tất nhiên ở sân bay vẫn luôn quan tâm đặc biệt vấn đề này, nhưng trong lòng Lan Khâm vẫn luôn cảm thấy lo lắng không nguôi. Trong tiềm thức của anh cho rằng hung thủ tuyệt đối sẽ không tình nguyện chịu yếu thiết giữa quân cảnh thế này, ngược lại hắn sẽ càng đề phòng hơn, như thế thì càng ít khả năng xảy ra những chuyện mà họ đang phòng ngừa. Tai nạn thật sự sẽ xảy ra ở một nơi nào đó bị bỏ quên, chỗ các lực lượng mất cảnh giác, thậm chí sẽ gây tổn thất vô cùng nghiêm trọng, như 10 ngày trước vậy.
Vậy họ đã bỏ qua điều gì đây? Những tai nạn có thể xảy ra ở sân bay sẽ là gì?
Phát bệnh? Trượt chân? Vật rơi xuống? Hỏa hoạn? Cháy nổ? Ngộ độc thức ăn? Tai nạn máy bay?
Trong số này có khả năng nào có thể kiểm soát được thời gian không?
Suy nghĩ của anh giống như những bông tuyết ngoài trời kia, lẫn lộn không có trật tự nào.
Chính lúc này, Lan Khâm mới nhận ra dường như mình không tài nào làm được như Lý Trạch Phân, dùng phương pháp loại trừ để đoán ra hành động của tội phạm. Dù sau khi vụ án ở Kinh Đại xảy ra, anh đã nghiêm túc hỏi Lý Trạch Phân về phương pháp suy luận của cô, cũng học theo logic suy nghĩ của cô. Lúc đó nghe xong anh cứ nghĩ mình đã học được, nhưng giờ khi tiến hành thực tế thì mới biết hóa ra mình không thể làm được.
Tại sao có thể xác định được mục tiêu của hung thủ là bệnh viện thông qua việc cảnh sát không thể dùng chuông báo cháy để sơ tán khu đó được chứ? Nếu nói là ngoài ý muốn thì chẳng phải nơi đám đông tụ tập sau khi sơ tán là một sự lựa chọn tốt hơn sao?
Có 2 loại tai nạn tiềm ẩn mà cảnh sát không thể dễ dàng phát hiện ra được: Các vấn đề trên chính thể chất của mục tiêu và những thứ liên quan đến kiến thức chuyên môn mà cảnh sát không hiểu rõ. Nhưng tại sao lại dễ dàng bỏ qua loại thứ nhất được?
Còn có những tài liệu hôm đó bệnh viện cung cấp rất nhiều, sao cô ấy có thể khóa được mục tiêu ở phòng thí nghiệm thông qua các file vài GB như thế được? Trong khi đó phòng thí nghiệm để sinh viên đến cũng không phải chỉ có 1.
Dường như đây không phải là phạm trù suy luận nữa mà là một loại tài năng và trực giác, thứ mà Lan Khâm không thể nào học được.
Nếu không thể học được, vậy thì… đi hỏi người biết đi.
“Cô nghĩ xem có phải chúng ta đã bỏ qua gì đó không?”
“Hả?” Lý Trạch Phân ngây người, chờ Lan Khâm lặp lại câu hỏi lần nữa mới định thần lại.
Cô tỏ ra hơi khó xử: “Sân bay có diện tích và lưu lượng người rất lớn, trừ khi hoàn toàn đóng cửa, nếu không thì khó lòng mà phòng ngừa triệt để được. Chuyện này căn bản không phải vấn đề sơ suất.”
“… Đúng vậy.” Bị Lý Trạch Phân nhìn thấu, Lan Khâm không khỏi thở dài.
Lý Trạch Phân bị tiếng thở dài này làm cho quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lan Khâm một lúc lâu sau đó mới nhún vai: “Nhưng cũng không phải là không tìm ra được.” Sau khi dội một gáo nước lạnh, cô lại rắc đường lên.
“Hả? Thế nào?” Lan Khâm hào hứng đi tới. Không biết bắt đầu từ lúc nào mà anh đã quen dần với thói quen “không nói hết” của Lý Trạch Phân. Có lẽ vì cuối cùng sự thật đã chứng minh độ chính xác của những lời này chăng.
Vốn dĩ Lý Trạch Phân không thích nói ra những suy nghĩ mình chưa sắp xếp lại hoàn chỉnh thế này. Nhưng trước ánh mắt “ham học hỏi” kia của Lan Khâm, cô không tài nào kìm được, đành phải suy nghĩ tìm từ để làm ra thành phẩm trong đầu mình.
“Loại tội phạm “ngụy trang tai nạn” này, thật ra có điều kiện tiên quyết rất cụ thể.”
“Ý của cô là quy luật hoạt động hoặc lịch trình và thói quen cố định của nạn nhân ư?” Lan Khâm lập tức hòa theo mạch suy nghĩ của Lý Trạch Phân, “Giống như Cổ Thích Nguyên chuyên đi đưa đón đoàn chuyên gia, Địch Thấu sau khi tan làm, sắp xếp thí nghiệm của Kha Ngôn?”
“Đúng vậy.” Lý Trạch Phân khẽ gật đầu, “Sân bay là một địa điểm rất đặc biệt, đây là một trung tâm giao thông, song song đó cũng sẽ tự động tách biệt “quy luật hoạt động” và “lịch trình cố định” ở một mức độ nào đó.
Lan Khâm: “Ý của cô là người có quy luật hoạt động là nhân viên công tác trong sân bay, còn người có lịch trình cố định là hành khách, đúng không?”
“Không sai, nhưng cái sau rõ ràng dễ ra tay hơn cái trước nhiều.”
Lan Khâm vô thức định hỏi “Tại sao”, nhưng vì đoán được đây là “trực giác” của Lý Trạch Phân nên đành nhịn lại.
Lý Trạch Phân hơi ngạc nhiên vì Lan Khâm không hỏi tiếp nữa, thật ra cũng cảm thấy hơi may mắn nữa. Vì cô cũng không thể tìm được cách nào khiến Lan Khâm chấp nhận được những suy nghĩ của mình.
Sở dĩ cô kết luận như vậy chỉ đơn giản là vì — “Nếu cô là người làm ra tội ác này thì cô sẽ làm như thế”. Mà thực tế phần lớn cách thức cô làm rõ suy nghĩ của mình đều dùng lớp áo “suy luận” để che đi kết luận “không đáng tin cậy” như thế này. Nói trắng ra là các suy nghĩ của cô không dùng các điều kiện để suy luận mà thông qua kết luận để quay ngược lại, thêm các điều kiện vào.
“Mà trong một số lớn “hành khách” ở đây,” Cô nói tiếp, “ ‘Máy bấm giờ’ chung, hoặc nói cách khác là vật để “cố định hành trình”, chính là chuyến bay.”
“Thời gian xảy ra tai nạn là từ 6 đến 7 giờ sáng, vậy có nghĩa là những hành khách trên các chuyến bay có giờ hạ cánh và cất cách trong khoảng này là nguy hiểm nhất ư?” Lan Khâm dùng cách của mình để giải thích ẩn ý của Lý Trạch Phân.
Lý Trạch Phân: “Ừm, những những chuyến bay sắp đáp có khả năng cao hơn nữa chuyến bay đi.” Cô dừng một chút, bổ sung thêm, “Vì hiện tại tình hình kiểm tra an ninh rất nghiêm ngặt, trước khi khởi hành hành khách phải trải qua các bước kiểm tra và đi qua những nơi có biện pháp phòng ngừa, nhưng hành khách đến thì ngược lại. Vì thế “đến” dễ ra tay hơn là “đi”.”
“Đến…” Lan Khâm sờ vào cái cằm lởm chởm râu của mình, “Vậy thì có khả năng sẽ xuất hiện vấn đề trong quá trình này đúng không? Hạ cánh, xuống máy bay, đi xe, lấy hành lý, qua hải quan, lên xe rồi về nhà?” Anh nhẩm lại từng bước sau khi máy bay đến, “Ở giữa còn có khả năng đi WC nữa.”
“Quy trình phòng ngừa không quá nghiêm ngặt, mà lại trong khu vực sân bay, vậy thì chỉ có đi WC và xe thôi.” Lan Khâm vẫn thuận theo mạch phân tích của Lý Trạch Phân, “Trong đó lúc lên xe lại chia làm mấy loại nhỏ nữa, đưa xe đến trạm tàu điện ngầm, đến xe taxi, xe khách, xe thuê, có bạn bè đón, hoặc là xe gửi ở bãi đỗ xe.”
“Người của chúng đang vẫn đang theo dõi xe đưa đón, xe taxi, xe thuê trên APP, xe cá nhân đều phải thông qua chốt kiểm tra của cảnh sát giao thông. Chỉ có 1 loại duy nhất là… xe gửi ở bãi đỗ xe từ trước! Chúng ta chỉ tiến hành điều tra phòng ngừa cháy nổ đơn giản với loại xe này, những chuyện khác thì không. Vì thế rất có thể trong xe còn có gì nữa, hoặc là bản thân chiếc xe đã có vấn đề gì đó. Sau khi chuyến bay đáp xuống, hành khách xe đi ra tìm xe, khởi động động cơ rồi chạy ra đường trong sân bay, rất có thể lúc đó sẽ xảy ra tai nạn.”
Sau khi đưa ra được suy đoán, cả người Lan Khâm đều bắt đầu trở nên kích động.
Anh đưa mắt nhìn đồng hồ, lập tức liên hệ với người quản lý hành động lần này rồi báo cáo suy đoán của mình. Sau đó tự mình cũng đến bố trí lại cảnh lực dưới quyền, lấy ra vài tiểu đội rồi chạy tới bãi đỗ xe, chặn các hành khách đi từ sảnh ra, yêu cầu họ hỗ trợ điều tra các phương tiện của mình trong bãi trước khi rời đi.
Chờ đến khi triển khai xong hết các hạng mục kiểm tra bổ sung thì đã gần 6 giờ sáng. Lan Khâm uống cạn ly cà phê trong tay, nâng trạng thái tinh thần của mình lên cao nhất. Các cảnh sát vũ trang và lính cứu hỏa gần đó cũng đang trợn to mắt, thẳng lưng quan sát xung quanh.
Vũ trang đầy đủ, chỉ chờ để đọ sức trong cuộc chiến âm thầm này.
6 giờ 10 phút.
6 giờ 20 phút.
6 giờ 30 phút.
6 giờ 40 phút.
7 giờ!
“Trung khu, trung khu, đây là cảnh sát giao thông ở vạch 3. 10 phút trước dưới sự hỗ trợ của chủ xe, chúng tôi đã tiến hành kiểm tra 1 chiếc Toyota màu trắng ở khu G bãi đỗ xe, phát hiện đường dây trong xe đã hư hỏng nặng, cặn động cơ tích tụ, bật lửa trong máy điều hòa không khí có nguy cơ cao xảy ra khả năng cháy nổ. Có khả năng đã có người gây ra những hư hỏng này!”
Tự bốc cháy!
Tìm ra rồi! Đã ngăn cản được rồi!
Thấy thời gian đã càng lúc càng xa 7 giờ, tiếng hoan hô âm thầm vang lên trong lòng mọi người. Ngoại trừ… Lý Trạch Phân.
Cô lắc lắc chiếc cốc giấy trên tay, nhìn chằm chằm vào gợn bọt trên cà phê rồi ngây người ra.
Không đúng, có gì đó không đúng lắm…
Nhưng không có ai quan tâm đến sự khác lạ của cô, cô cũng không nói gì.
Một hành động phòng chống tội phạm cứ thế mà thành công trong tiếng hoan hô im ắng, đã chấm dứt vào lúc 12 giờ trưa ngày 14 tháng 1, tất cả các lực lượng quân đội và cảnh sát đều lần lượt giải tán.
Mọi người trong đội điều tra đặc biệt ai nấy đều trưng ra vẻ mặt vui vẻ, phấn khởi đi về văn phòng. Sau đó Trương Trác Bân bắt đầu đề nghị đi ăn sau khi vụ án này kết thúc, Lan Khâm kiểm tra tình hình tài chính của mình lại một chút rồi cũng đồng ý.
“Nên đi ăn ở đâu đây?”
“Nghe nói ở bên kia quảng trường Vạn Hưng mới mở một tiệm thịt nướng không tệ lắm, hay là đi thử đi?”
“Là cái chỗ có tên là rất nhiều chữ Hỏa (火) chồng lên nhau mà mọi người đều không biết nên đọc thế nào ấy hả? Hồi Tết Dương lịch con tôi kêu gào đòi tôi đến chỗ đó ăn rồi, rất bình thường, thịt dai lắm, qua hôm sau cả nhà còn bị tiêu chảy nữa. Hot như vậy chắc là do được các blogger trên mạng PR thôi.”
“Vậy hả? Nếu không thì đi ăn lẩu đi, đến chỗ chúng ta thường đến ấy.”
“Lẩu à, cũng được đấy…”
Đột nhiên điện thoại nội tuyến vang lên.
Lý Trạch Phân nhanh hơn mọi người, chạy đến cạnh điện thoại rồi bắt máy lên.
“Đây là đội điều tra đặc biệt Cục điều tra Trường An… Ừm… Phải… Được… Ở đâu vậy… Ừm… Được rồi, cảm ơn nhé.” Cô cúp điện thoại, nhưng lại không buông ống nghe ra.
Nhìn thấy vẻ mặt của Lý Trạch Phân, Lan Khâm đột nhiên có dự cảm không tốt lắm: “Sao thế?”
Những người khác cũng im lặng, hướng mắt nhìn Lý Trạch Phân.
Cô nhíu mày, thở dài một hơi rồi buông ống nghe ra, ngẩng đầu lên nói.
“Là báo án. Người chết là một ông cụ nhặt ve chai, nguyên nhân tử vong sơ bộ là do uống nhầm paraquat*, địa điểm tử vong là ở một lùm cây xanh bên ngoài khu Z bãi đỗ xe của sân bay quốc tế Trường An, thời gian là rạng sáng 6 giờ 30 hôm nay.”
(*) Paraquat là loại hóa chất diệt cỏ cực độc, khi vào cơ thể gây tổn thương tất cả các cơ quan đường tiêu hóa, nghiêm trọng nhất là tổn thương phổi, sau đó xơ phổi tiến triển nặng dần và không thể hồi phục.
“…”
Trong nháy mắt, cả văn phòng của đội điều tra đặc biệt lâm vào một khoảng im lặng.