“A lô, anh Đằng!”
Giọng nói của Đồng Vân Thường mềm mại dễ nghe, khiến người ta nghe mà tê dại.
Hoàn toàn khác với giọng nói oán giận khi này.
“Ừm.” Bên kia điện thoại lại là một giọng nam lạnh lùng.
“Lâu lắm rồi anh không điện thoại cho người ta đó, người ta quay phim mệt vậy mà anh cũng không đến thăm người ta.”
“Nghe nói Đồng Tuệ Lâm ở cùng một đoàn làm phim với em?” Thượng Quan Đằng trực tiếp bỏ qua giọng nói làm nũng ngọt đến ngấy kia, đi thẳng vào chủ đề.
Nghe thấy Thượng Quan Đằng hỏi đến Đồng Tuệ Lâm, Đồng Vân Thường lập tức không vui, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Đúng vậy, anh không biết đâu, chị ấy gần đây càng ngày càng kỳ lạ, sống ngày càng phóng túng.”
“Sao thế?”
“Chị ấy ngủ với cấp cao của Tinh Hoàng, sau đó ký hợp đồng với Tinh Hoàng, đúng là làm mất mặt người trong nhà, còn không từ thủ đoạn như vậy.”
“Đừng nói bậy!” Thượng Quan Đằng cũng không tin những lời như thế.
“Em đâu có nói bậy! Người của cả đoàn làm phim đều biết mà, người ở cùng phòng với chị ấy tận mấy nhìn thấy sau khi chị ấy xin nghỉ về, trên cổ có dấu hôn, còn rất đậm nữa, vừa nhìn đã biết tối đó thối nát đến mức nào rồi!”.
Đầu bên kia điện thoại vô cùng yên tĩnh.
“Anh Đằng, khi nào anh đến thăm em vậy? Người ta rất nhớ anh đó.”
“Gần đây rất bận, để tôi tranh thủ thời gian.”
“Ừm vậy được, anh chú ý đến sức khoẻ, đừng khiến mình mệt mỏi nhé…”
“Được.”
Đồng Vân Thường vốn cho rằng phải cúp máy, nhưng phát hiện Thượng Quan Đằng vẫn chưa cúp.
“Anh Đằng… Anh Đằng…”
Một lúc lâu sau đó, giọng nói của Thượng Quan Đằng lại vang lên: “Thời gian đính hôn đã xác định rồi, là cuối tháng này.”
“Thật sao ạ? Vậy thì tốt quá!” Đồng Vân Thường nghe thấy tin tức này thì vui muốn tắt tiếng.
“Em chuẩn bị đi, ngủ sớm một chút, ngủ ngon.” Lúc này Thượng Quan Đằng mới cúp máy.
Đồng Vân Thường để điện thoại ở trước ngực, cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
Cuối cùng ngày này cũng đến rồi.
Tuy chỉ là đính hôn, nhưng ý nghĩa cũng không khác kết hôn là bao, dù sao với thân phận của Thượng Quan Đằng, chuyện đính hôn cũng không phải chuyện đùa.
Một khi đính hôn, thân phận mợ chủ tương lai của nhà Thượng Quan này đã là của cô ta rồi, bà chủ tương lai của Quốc Tế Nghệ Tân cũng thế.
Dù sao bản chất của bạn gái và vợ chưa cưới không giống nhau.
Nhưng nghĩ đến Thượng Quan Đằng còn hơi để ý đến Đồng Tuệ Lâm, trong lòng cô ta lập tức thấy không thoải mái.
…
Việc quay “Thiên Hạ Rực Đỏ” vẫn tiến hành như bình thường.
Người gặp việc vui tinh thần sảng khoái, mặc dù xung quanh đều là tiếng chửi bới, nhưng Đồng Tuệ Lâm vẫn tập trung vào việc quay phim, không hề để tâm đến những lời nói khó chịu kia.
Cô vẫn còn cảm vặt, nhưng cô cũng không quan tâm, hai ngày nay bụng hơi đau, nhưng vì quá tập trung nên cũng không để ý.
Kết quả mới qua được một cảnh, cô đã cảm thấy một dòng nước nóng từ từ chảy xuống từ dưới bụng nhỏ…
Cảm giác này…
Không xong rồi!
Đồng Tuệ Lâm đi tới toilet, thấy vết máu đỏ trên quần lót, bây giờ cả suy nghĩ muốn chết cũng có.
Gần đây bận quá, còn quên mất cả chuyện dì cả của phụ nữ nữa.
Bây giờ đang quay phim, không thể về khách sạn được.
Hết cách, cô đành phải xin nhân viên giúp đỡ.
Cô lén nói nhỏ bên tai một nữ nhân viên, nữ nhân viên cười cười, lấy một cái vuông vuông trắng trắng từ trong túi ra nhét vào tay Đồng Tuệ Lâm.
Đồng Tuệ Lâm thấy xung quanh không có ai thì vội nhét vào túi, chạy về toilet.
Nhưng tất cả mọi chuyện đều bị Hoàng Kha thấy hết.
Hoàng Kha cười vui vẻ, sau đó đi tới bên cạnh Đồng Vân Thường.
Đồng Vân Thường ngồi trên ghế dựa xem kịch bản, trên bàn bên cạnh còn có nước trái cây ướp lạnh và chút bánh ngọt.
Hoàng Kha thì thầm bên tai Đồng Vân Thường, Đồng Vân Thường vui mừng nói: “Cô nói thật sao?”
“Thật chứ, tôi tận mắt nhìn thấy mà.”
Đồng Vân Thường cười đắc ý: “Ầy… Hôm nay chúng ta có kịch hay để xem rồi, cô đi gọi Phó đạo diễn Trần tới đây, cứ nói tôi có chuyện muốn nói với ông ta.
Hoàng Kha hứng khởi chạy đi.
Phó đạo diễn Trần này là người của Quốc Tế Nghệ Tân, bình thường rất thân thiết với Đồng Vân Thường, biết thân phận của Đồng Vân Thường, đương nhiên cũng rất nịnh bợ cô ta.
Cho nên Đồng Vân Thường vừa đề nghị, ông ta lập tức đồng ý ngay.
Ai lại đắc tội bà chủ tương lai chứ?
Lúc này Đồng Tuệ Lâm còn đang chuẩn bị lời thoại của cảnh tiếp theo.
Bụng truyền đến từng trận đau đớn, cứ cảm thấy máu chảy ào ào xuống dưới.
Kỳ sinh lý của cô trước giờ vẫn luôn rất chuẩn, nhưng từ khi Đồng Tuệ Tĩnh mười bảy tuổi lại không chuẩn nữa, dường như trong lòng vẫn luôn lo lắng điều gì đó.
Lần này vì quá bận, cô cũng không nhớ đã muộn bao nhiêu ngày.
Càng muộn, máu chảy càng nhiều.
Một miếng băng vệ sinh sợ là không đủ, Đồng Tuệ Lâm nghĩ lát nữa chắc phải mượn nhân viên thêm cái nữa, lúc này thật sự cũng hết cách rồi, chỉ có thể mặt dày đi mượn thôi.
Vào lúc Đồng Tuệ Lâm nhịn đau bụng định đi mượn băng vệ sinh, phó đạo diễn Trần đi tới.
“Nào nào nào, mọi người tới đây, hôm nay chúng ta quay cảnh ba mươi bốn.” Phó đạo diễn Trần ra lệnh.
Tuy đạo diễn chính của bộ phim này là Lâm Tề , nhưng một bộ phim, không phải tất cả cảnh diễn đều do đạo diễn chính quay, nếu không phó đạo diễn để làm gì chứ?
Phần quan trọng đương nhiên sẽ do đạo diễn Lâm Tề tự quay, còn một vài cảnh không quan trọng đương nhiên sẽ do phó đạo diễn hoàn thành.
Rất nhiều lúc đều là Phó đạo diễn Trần giám sát quay.
Lời ông ta nói đương nhiên là mệnh lệnh.
Đồng Tuệ Lâm cẩn thận ngẫm nghĩ cảnh ba mươi bốn là gì, sau đó sắc mặt cô lập tức thay đổi.
Cảnh đó là cảnh cô diễn với Đồng Vân Thường, hai người xảy ra mâu thuẫn trong đình nghỉ mát cạnh hồ, Công chúa Nguyên Sênh do Đồng Vân Thường thủ vai sỉ nhục Tường Vy là Đồng Tuệ Lâm thủ vai, tát cô một cái, Tường Vy nhục nhã nhảy sông tự tử.
Phải nhảy sông tự tử!
Bây giờ Đồng Tuệ Lâm đang bị kinh mà!
Sao có thể nhảy sông tự tử được?
“Phó đạo diễn Trần!” Đồng Tuệ Lâm lập tức đuổi theo phó đạo diễn Trần: “Hôm nay có thể không quay cảnh ba mươi bốn được không, hôm nay tôi không được khoẻ lắm.”
Dù sao phó đạo diễn Trần cũng là đàn ông, Đồng Tuệ Lâm cũng không thể nói thẳng mình bị kinh nên không quay được đúng không?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!