Thi Hàm ngủ dạy trong tay vẫn còn cầm điện thoại, chuông vừa reo cô đã mở mắt ngay.
Nhìn điện thoại thì thấy báo thức lúc 4h.
Điện thoại không có ai gọi điện, nhưng có một tin nhắn gửi.
Thi Hàm vội bật mở.
Hiểu Hiểu: [Thi Hàm.]
Cũng không biết là đêm qua có chuyện gì, lúc Hiểu Hiểu nhắn tin thì bên này đã là 1h. Bây giờ cách lúc nhận không lâu, nhưng ở Thượng Hải lúc này đang là đêm muộn, Thi Hàm sợ đánh thức Hiểu Hiểu nên không nhắn tin lại.
Cô có chút hơi thất vọng, ngồi dạy đi rửa mặt đánh răng, sau đó đi ra ngoài ngồi trên ghế bành mở laptop bắt đầu gõ báo cáo cho công ty.
Thi Hàm xoay mòng mòng đau đầu với những con số lãi và lỗ, kết quả thu nhập rồi lại đến vốn đến lãi. Cũng qua hơn một tiếng đồng hồ, bên ngoài còn tối mù, không biết Hàn Chính Tự thức dạy từ lúc nào, đột nhiên nhắn tin hỏi.
[Có kết quả chuyển lãi chưa? Thức dạy thì gửi qua cho tôi.]
Thi Hàm vừa nhấc ly cà phê mới pha lên, vừa định nhấp lên miệng đọc được tin nhắn liền buông xuống, mở lại laptop kiếm tài liệu.
Vốn phần lỗ năm tài chính cũ Thi Hàm vẫn chưa có kết quả của doanh nghiệp, Hàn Chính Tự lại giao tiếp dự án mới đưa cho cô cả một mớ hồ sơ trong này, Thi Hàm tìm đi tìm lại, trong máy tính toàn là hồ sơ tài liệu không tên, kết quả bây giờ không tìm thấy số liệu đó đâu.
Sau năm phút kiểm tra lại, Thi Hàm bị đống con số làm cho rối mù, cô mới quyết định nhắn tin hỏi Hàn Chính Tự: "Sếp Hàn, tôi không tìm thấy kết chuyển lãi lỗ trong máy tôi. Có phải gấp không vậy?"
Hàn Chính Tự cũng không thấy trả lời ngay, Thi Hàm không nghĩ là anh ta chủ động đi sang gặp cô lúc này.
Năm phút sau khi nhắn tin hỏi, Thi Hàm nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hàn Chính Tự đúng là đang rất vội, cũng chẳng để ý hoàn cảnh hay thời gian. Sau khi Thi Hàm vừa mở cửa, liền trực tiếp đi vào trong, vừa đi vừa hỏi: "Máy để ở đâu?"
Thi Hàm còn nguyên bộ ngủ trên người, cô không nghĩ anh lại đi sang đây giờ này, lúng túng chỉ vào chiếc bàn trong phòng.
Hàn Chính Từ đi thẳng tới chiếc bàn, một tay anh chống bàn, người đứng khom, mắt nhìn màn hình, một tay lướt máy tính của cô. Tay của an rất thành thạo thao tác lướt máy linh hoạt.
Trong máy tính của Thi Hàm chứa một đống tài liệu, gần như đều chưa được đặt tên và phân loại, Hàn Chính Tự thử mở một số tệp ra, hơi cau mày nói: "Lúc gửi hồ sơ này sao không phân loại ra."
Thật ra đâu có thời gian, lúc nhận hồ sơ Thi Hàm chỉ kịp lưu lại, vốn định sáng này sẽ phân loại một lần, đâu nghĩ Hàn Chính Tự lại đòi báo cáo sớm vậy.
Sau một hồi gõ tìm kiếm, cũng tìm ra được tài liệu ra.
Hàn Chính Tự ngừng lại, chau mày suy nghĩ đăm chiêu.
Hình như anh nhớ tới số liệu nào đó liền thử gõ tìm kiếm trên thanh công cụ xem, kết quả đúng là tìm ra.
Sau khi sửa lại tên mới đứng lên quay ra dặn: "Lập tức làm trước cho tôi kết quả này, gửi trong vòng một giờ."
Thi Hàm không lên tiếng, coi như đã nghe.
Hàn Chính Tự lúc này mới ngước mặt lên, thấy Thi Hàm đứng bẽn lẽn một bên, chân tay co rúm chụm lại, bộ đồ ngủ trên người cũng có phần hơi mỏng, nhìn thế nào cũng thấy có chút bất tiện. Gương mặt cô trắng nõn mới thức dạy còn chưa trang điểm, nhìn rất giống thỏ non, e ngại hạ thấp mắt hấp háy nhìn xuống không dám nhìn thẳng anh.
Hàn Chính Tự mới sững ra một hồi, chợt nhận ra mình hơi tự tiện.
Anh thấy không nên đứng đó lâu nữa nên liền rời đi, chỉ dặn cô 8h rời đi.
Thi Hàm liền đóng cửa lại, sau đó định hồn quay về làm tiếp công việc.
Hôm nay công việc cũng không có quá nhiều, chỉ là đi khảo sát công xưởng, đi họp với quản lí và kế toán trưởng, cuối cùng đến chiều gặp tổng giám đốc William trình bày về việc triển khai.
Buổi trưa có đi ăn ở nhà hàng Ấn Độ, gặp khách hàng người Ấn Độ, nói giọng khá khó nghe, nhưng Thi Hàm vẫn cố tập trung.
Đến đầu buổi chiều Thi Hàm mới chợt nhớ ra cô quên mất tin nhắn của Hiểu Hiểu.
Trong lúc 15 phút được nghỉ ngơi, cô chạy vào nhà vệ sinh trong công ty mở điện thoại ra, sau đó nhắn tin lại cho Hiểu Hiểu.
[Hiểu Hiểu, xin lỗi. Tôi bận việc nên quên trả lời lại. Đêm qua cậu gọi cho tôi, có chuyện gì sao?]
Không nghĩ là Hiểu Hiểu gọi điện thoại rất nhanh.
Thi Hàm bắt máy.
Hiểu Hiểu vội đến mức không đợi lên tiếng đã liền hỏi: "Thi Hàm à, có phải bây giờ cậu đang ở Sydney không? Có gặp Hạ Vũ không?"
Thi Hàm chợt khựng lại, nghĩ ngợi đôi chút mới đáp lại: "Ừ, tôi đang ở Sydney. Hạ Vũ... chưa gặp."
Hiểu Hiểu như đang ngồi cạnh ai đó, nói thì thầm gì đó, giống như là tường thuật lại. Cô ấy nói: "Vậy thì cũng may rồi, có chuyện này muốn nhờ cậu..."
Thi Hàm như đoán được chuyện gì liền chặn trước: "Hiểu Hiểu, cậu đang hỏi hộ Quang Vân à?"
Bên Hiểu Hiểu liền im bặt, Thi Hàm cũng không lên tiếng.
Một lúc sau quả nhiên Quang Vân nhận lấy máy nói chuyện.
"Thi Hàm, là tôi. Quang Vân này. Tôi muốn nhờ cậu một chuyện."
Thi Hàm rũ mặt xuống, dùng giọng mũi: "Ừ."
Quang Vẫn cũng hơi mất thoải mái, ấp ứ phải một lúc sau mới nói được: "Hạ Vũ ở bên đó một mình, công việc rất bận, không có ai để ý cả. Tôi lo cậu ấy vì lo làm mà đổ bệnh ra. Nếu cậu có gặp cậu ấy, có thể nhắc nhở cậu ấy giùm tôi. Tiện thể giúp tôi mua một chút đồ bổ, nhắc nhở cậu ấy ăn uống đúng giờ. Bây giờ tôi sẽ gửi tiền cho cậu..."
Thi Hàm chưa kịp nói, Hiểu Hiểu lại vội chen vào: "Thi Hàm, cậu ở đó bao lâu vậy. Cũng nhắn với Hạ Vũ là tôi hỏi thăm nha. Ở đây tất cả mọi người rất nhớ cậu ta."
Hiểu Hiểu cười ha ha, bên cạnh như còn có thêm một người cười. Hâm Dao không nói vào điện thoại, nhưng nói với Hiểu Hiểu: "Cậu chẳng có ý tứ gì cả. Quang Vân ở đây người ta còn chưa nói gì."
Một lúc sau điện thoại Thi Hàm gửi tin báo mới nhận một khoản tiền từ Quang Vân.
Quang Vân liền hỏi cô: "Cậu nhận được chưa?"
Thi Hàm đáp: "Ừ."
Quang Vân mới nhẹ nhõm nở nụ cười nói: "Cảm ơn cậu, Thi Hàm..."
Chưa kịp nói tiếp, Thi Hàm đã ngăn trước: "Cũng có thể tôi sẽ không gặp."
Thế nên Quang Vân lại dặn: "Vậy để tôi gửi địa chỉ cho cậu. Cậu gửi đồ tới đó, có gì tôi sẽ gọi cho Hạ Vũ."
Thi Hàm thầm nghĩ: Nếu vậy cậu cũng có thể tự làm mà, tại sao lại nhờ cô làm gì.
Nhưng dù sao cũng nhận tiền rồi, không tiện từ chối. Thi Hàm không tiện tiếp tục nói chuyện nữa nên vội nói: "Tôi phải đi làm tiếp rồi, có gì gọi lại."
Hiểu Hiểu và Quang Vân lên tiếng chào, Thi Hàm cũng chào tạm biệt rồi tắt điện thoại.
Nửa buổi cuối cùng, Thi Hàm làm việc không còn quá tập trung.
Buổi chiều, Hàn Chính Tự chỉ ngồi nói chuyện với tổng giám đốc William, nói về dự án triển khai.
Thi Hàm ngồi ở riêng một bên nhận việc làm, nếu cần gì thì Hàn Chính Tự mới gọi.
Cô cũng không cần ghi chú lại cuộc nói chuyện này, chỉ làm việc trên máy, nên nhiều lúc không tập trung.
Hàn Chính Tự gọi cô mấy lần, Thi Hàm đều phản ứng không nhanh.
Kết thúc cuộc họp, tất cả được tan làm, buổi hôm nay kết thúc sớm không phải về khuya nữa. Hàn Chính Tự gọi Thi Hàm lại.
Thi Hàm ôm hồ sơ đi lại.
Hàn Chính Tự bỗng hỏi: "Đuối sức rồi à?"
Thì Hàm ngẩn ra, rồi giật mình nói: "Không có, sếp Hàn, tôi vẫn ổn. Anh đừng lo."
Hàn Chính Tự sau khi đặt lại tài liệu đứng lên lấy áo khoác treo trên ghế mặc vào, lại hỏi: "Tại sao lúc làm việc không tập trung?"
Thi Hàm cho rằng anh ta đang khiển trách mình, nên vội cúi đầu nói: "Xin lỗi sếp. Lần sau tôi sẽ rút kinh nghiệp."
Hàn Chính Tự hạ thấp mắt nhìn cô, lãnh đạm, không nói gì. Thi Hàm thấy anh cầm lấy chìa khoá trên bàn, bước đi hỏi: "Lần trước cô nói Haymarket có nhà hàng Quảng Đông gì?"
Không phải từ bữa tới nơi này chưa được ăn sao? Hàn Chính Tự cũng chán ngấy đồ tây rồi.
Lần này Hàn Chính Tự tự đi xe riêng, chở Thi Hàm đến nhà hàng Quảng Đông ăn thử, trên đường đi còn gọi điện cho Châu Thanh Di đến ăn cùng.
Nhà Hàng Quảng Đông trên phố Haymarket rất tấp nập, nơi này còn gọi là China Town, các cửa hàng đều có treo đèn lồng khắp mọi nơi. Trên con phố mọi người tập nập đi qua đi lại từ muôn nơi.
Cũng vừa hay trời mới xuống tối nên tất cả cả quán đều đông người.
Nhà Hàng Quảng Đông có một chiếc chuông gió treo ngay ngoài cửa đi vào, vừa mở cửa liền cho tiếng nhạc leng keng.
Nhân viên xếp chỗ ngồi xong, Thi Hàm đi theo sau Hàn Chính Tự đi vào bên trong, ngay cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cả hai ngồi xuống một bàn ăn bốn người.
Trong lúc đợi Châu Thanh Di, Hàn Chính Tự gọi trước đồ ăn, anh chắc rất đói bụng, gọi liền một lúc năm món canh mặn ngọt có đủ. Đặt xong lại hỏi Thi Hàm chọn món gì, Thi Hàm thấy đã chọn nhiều rồi nên lắc đầu, cô quay đầu ra ngoài đường ngắm đèn lồng và người đi bộ.
Nhìn một lúc, lại tưởng mình đang ở quê hương. Ở đây thật chắc khác quê hương là bao.
Hàn Chính Tự tự rót một chén trà nóng hổi có sẵn trên bàn, thổi một lúc rồi uống thử.
Thấy vị trà khá ngon, vậy nên rót cho Thi Hàm một chén, đẩy cho cô.
Thi Hàm quay ra, ngồi thẳng lưng lên nói cảm ơn rồi cũng uống thử.
Không bao lâu thì Châu Thanh Di xuất hiện, không khí có thêm anh ta lúc nào cũng náo nhiệt.
Châu Thanh Di hào hứng nói: "Tôi làm việc ở trên đại sứ quán, lúc nào cũng có một vài ca cực đoan. Cũng may gặp anh đây, một vài em gái nữ sinh đi sang du học bị mất giấy tờ khóc bù lu bù loa cả buổi chiều. Thật đúng là con nít mà."
"Người ta bao nhiêu mà cậu nói người ta con nít mà?" Hàn Chính Tự vừa ăn hoành thánh vừa cười.
"Đi du học cũng mới 18, 19 tuổi. Một vài em gái đã tốt nghiệp. Cùng lắm mới chỉ 22 tuổi. Không phải con nít à thì là gì?"
"22 tuổi là con nít?" Hàn Chính Tự có vẻ cười giễu nói: "Tôi với cậu cũng đâu phải là lớn hơn nhiều."
Lần này đến lượt Châu Thanh Di cười lại: "Ha ha, Hàn Chính Tự, đừng nói là cậu vẫn nghĩ là mình còn trẻ nhé. Cậu có biết năm nay mình bao nhiêu tuổi không vậy?"
Hàn Chính Tự dừng đũa lại, nghiêm túc: "199x... 29 tuổi."
"Ba mươi rồi." Châu Thanh Di phản bác: "Cậu biết tính không đấy."
"30 chỗ nào?" Hàn Chính Tự vẫn không phục.
Châu Thanh Di ôm bụng cười ha hả, cảm thấy giải trí vô cùng: "Hơn lớp trẻ bây giờ gần một con giáp, tôi nói không phải chứ. Chỉ có mình cậu thản nhiên không biết. Tầng lớp lứa tuổi như cậu và tôi, bạn bè học chung ai nấy đều có hai con hết rồi. Cậu đúng là không biết sốt ruột."
Hàn Chính Tự hơi khó chịu khoanh tay lại, hít sâu một cái: "Thế còn cậu tính là gì?"
Châu Thanh Di vẫn cười rả rích: "Tôi nói cậu, ít nhất tôi còn có mấy mối tình trước. Anh đây đi qua nhiều thăng trầm rồi, chỉ có cậu là độc lạ Bình Dương không đâu có. Làm gì có ai đến giờ này mà không chịu yêu đương chứ. Không mấy để lâu nữa tôi phải nghi ngờ cậu đấy."
Chẳng để tâm vẻ mặt đen thùi lùi của Hàn Chính Tự, Châu Thanh Di vẫn cười cợt, còn quay ra Thi Hàm hỏi: "Đúng không, em gái Thi Hàm?"
Thi Hàm không dám đồng ý, liếc thấy Hàn Chính Tự để ý mình thì liền ngại ngùng nói: "Em cũng không biết nữa."
Thật ra cô không muốn nói là cô cũng thấy lạ, rõ ràng ở công ty đồn đại khác mà. Người như Hàn Chính Tự, chẳng lẽ chưa từng có một mối.
Nếu không phải là có vấn đề... thì có khi là bất lực.
Thi Hàm cũng không đoán trước được, khẽ hắng giọng.
Châu Thanh Di để mặc Hàn Chính Tự một bên, quay sang hỏi Thi Hàm: "Thi Hàm, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?"
Thi Hàm bẽn lẽn: "Năm nay... mới tốt nghiệp. Hai mươi hai."
Châu Thanh Di ồ lên sửng sốt: "Vậy mà anh tưởng em mười tám."
Mới nói xong đã bị Hàn Chính Tự vạch mặt: "Mười tám mà đi làm rồi à? Cậu biết suy nghĩ không vậy?"
Châu Thanh Di quay lại trừng lớn mắt một cái: "Cậu mới là người biết suy nghĩ không vậy? Tại sao cậu phải nói thẳng với một cô gái nhỏ như vậy?"
Đoạn này anh ta nói nhỏ, như sợ Thi Hàm nghe được. Nhưng Thi Hàm chỉ tỏ ra không quan tâm.
Hàn Chính Tự nhếch mép: "Đúng thì nói thôi."
Vẻ mặt Châu Thanh Di muốn chửi lộn: "Cậu..."
Muốn phát tiết nhưng không biết nói gì. Trước mặt lại có em gái nhỏ, Châu Thanh Di chỉ có thể nói khoáy một câu: "Cái tính nết cậu, không có bạn gái cũng phải thôi."
Hàn Chính Tự suýt nữa đạp cậu ta.
Thi Hàm rời sự chú ý với cả hai, vì điện thoại trên bàn cô sáng lên.
Thấy tin nhắn là từ một tài khoản quen thuộc, ánh mắt cô đọng lại.
Hàn Chính Tự đang mải nói với Châu Thanh Di: "Cậu còn nói thêm câu nữa, tôi nhét bánh bao lòi bản họng cậu."
Châu Thanh Di vẫn cười châm chọc, liếc mắt ra lại thấy Thi Hàm cầm điện thoại đứng lên đi ra bên ngoài, bộ dạng ngân ngẩn, đi mà không nói gì.
Thi Hàm đứng trước cửa nhà hàng, dưới vỉa hè đi bộ xung quanh là người đi bộ và những ánh đèn từ các lồng đèn nhà hàng.
Cô cũng chẳng để tâm quang cảnh, chỉ tập trung vào người trong điện thoại.
Giọng nói quen thuộc này, làm Thi Hàm đứng hình rất lâu.
Thi Hàm hơi mất tự nhiên: "Hạ Vũ."
"Uhm." Hà Vũ đáp: "Nghe nói cậu đang ở Sydney làm việc. Vừa hay, tôi mới ở Queensland trở về. Nếu không chắc cũng không có cơ hội gặp cậu."
Thi Hàm: "Cậu công tác ở Queensland?"
"Tôi cũng đi làm việc về. Thi Hàm, cậu ở chỗ nào? Tôi tới chỗ cậu."
Thi Hàm bối rối liếc mắt sang bên cạnh, mới giật mình phát hiện quên mất tên con đường mình đang đứng.
Nghĩ một lúc mới nói: "Tôi ở một nhà hàng Quảng Đông ở Haymarket. Cậu có biết chỗ này..."
"Biết." Hạ Vũ vui vẻ nói: "Tôi cũng đang gần Haymarket. Cậu đứng đấy. Bây giờ tôi chạy tới."
Thi Hàm cúp máy, đứng thấp thỏm chờ đợi.
Hàn Chính Tự vừa hay ngồi bên trong có thể nhìn thấy cô đứng bên ngoài. Ánh mắt anh đăm chiêu nhìn cô mãi, dáng người thanh mảnh, mình hạc xương mai, giữa dòng người đi, đứng lẳng lặng một bên, co rúm hứng gió.
Châu Thanh Di nhìn theo ánh mắt Hàn Chính Tự, nhiều chuyện hỏi: "Sao cậu cứ nhìn em gái nhỏ nhiều vậy?"
Hàn Chính Tự vẫn không nói gì.
Châu Thanh Di tò mò nói: "Sao không nghe Ngôn Diễm có em gái."
Anh ta còn đang lằng nhằng tra khảo: "Chẳng lẽ là em họ sao?"
Mắt nhìn thấy một bóng dáng con trai chạy tới từ bên đường, tới trước mặt Thi Hàm thì dừng lại.
Đồng tử trong mắt Hàn Chính Tự chợt sáng lên.