Yến Trì đứng yên trong không gian hỗn độn này một hồi lâu.
Một lúc sau, không gian hỗn độn lại bắt đầu vặn vẹo, các ký ức vừa lướt qua lại bắt đầu một lần nữa.
Phát đi phát lại cả một đoạn ký ức dài không ngừng lại.
Mãi cho đến khi Yến Trì mở miệng nói một câu: “Đủ rồi.” Thì đoạn ký ức đó giống như bị ấn nút tạm dừng sau đó khung cảnh xung quanh quay lại không gian đen xám hỗn độn lúc đầu.
Bây giờ tâm trạng của Yến Trì rất giống với khung cảnh xung quanh.
Hình ảnh của kiếp trước và kiếp này chồng lên nhau làm tâm trí y rối loạn.
Y không ngờ kiếp trước lại xảy ra những chuyện thế này.
Sự kháng cự trong tâm trí làm y thoát khỏi guồng quay của Gương Luân Thế.
Sau khi y tỉnh dậy thì thấy khuôn mặt kinh ngạc của Không Liên.
“Rốt cuộc ngươi đã nhìn thấy những kí ức như thế nào mà lại thoát khỏi guồng quay của Gương Luân Thế?” Lúc Không Liên đang chăm sóc nụ hoa thì bỗng nhiên ánh sáng của Gương Luân Thế mờ dần rồi tắt hẳn, ý thức của Yến Trì cũng thoát ra và tỉnh lại làm hắn vừa kinh ngạc vừa tò mò không biết y đã thấy những ký ức thế nào mà lại tự thoát ra như vậy.
Yến Trì không trả lời hắn, y nhắm mắt lại để điều tức.
“Có rất nhiều người bị chìm đắm vào Gương Luân Thế vậy mà ngươi lại thoát ra nhanh như vậy.” Không Liên cười rồi lại múc nước nụ hoa.
“Cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì tại sao phải lưu luyến.” Một lúc lâu sau Yến Trì mới mở mắt nói.
Y nhìn thấy Không Liên đang chơi đùa với nụ hoa trong tay, “Đây là chấp niệm của ngươi sao?”
Không Liên không ngờ Yến Trì lại hỏi như vậy, hắn cúi đầu nhìn nụ hoa trong tay, “Ngươi đoán rất đúng.”
“Đây là anh trai của ta.” Không Liên nói, “Chuyện của chúng ta chỉ là một câu chuyện cũ rích kể về một gốc Tịnh Đế Liên không có gì đáng nói cả.”
Yến Trì thấy Không Liên có vẻ không muốn nói nhiều thì cũng không hỏi nữa.
Bỗng nhiên y nhìn thấy Không Liên cười một cái, y có chút không hiểu hỏi “ Có chuyện gì vậy?”
“Ở đây bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên ta thấy có người đến Phật Tông gây chuyện đó.” Không Liên dùng nước trong tay để tạo thành một cái kính giúp hai người nhìn thấy những gì đang xảy ra ở bảo điện.
Yến Trì nhìn vào kính, trong đó hiện lên gương mặt tái nhợt của Tiểu Kiếm Tu, cậu đang giằng co với trụ trì Viễn Tịnh tôn giả.
Hình như hai người đang tranh luận cái gì đó.
Cái kính này chỉ có hình ảnh chứ không thể cho Yến Trì biết hai người kia đang nói gì.
Không Liên nhìn thấy phản ứng của Yến Trì thì đã nhận ra hai người họ chắc chắn quen biết nhau, “Ngươi không ra nhìn thử sao, người kia sắp phá nát Phật Tông rồi kìa.”
Yến Trì nhìn Giang An Lan trong kính, y vừa nhìn cậu thì đã biết cậu vẫn chưa khỏe lại sau di chứng của việc cưỡng chế tăng tu vi.
Yến Trì nhớ lại những gì mình thấy trong Gương Luân Thế thì lông mày y nhíu lại càng chặt.
“Đi thôi, ta dẫn ngươi ra ngoài.” Không Liên đứng lên bảo Yến Trì đi theo hắn, hắn dẫn Yến Trì ra khỏi hồ sen, hai người đi một lát thì đã tới đại điện.
“Rốt cuộc các ngươi đã làm gì A Trì? Mau thả A Trì ra!” Yến Trì vừa đến đại điện đã nhìn thấy Giang An Lan đang đánh nhau với trụ trì Viễn Tịnh.
Giang An Lan chỉ là một tu sĩ vừa đến Phân Nguyên kỳ căn cơ chưa vững, linh lực lại đang hỗn loạn nên căn bản không phải là đối thủ của Viễn Tịnh đang ở Hóa Thần kỳ.
Dường như Viễn Tịnh nhận ra Giang An Lan đang bị thương nên không có đánh trả, hắn chỉ tránh từng chiêu từng chiêu của Giang An Lan mà thôi.
“Giang thiếu tông chủ, Phật Tông bọn ta không có giam giữ Yến thí chủ chỉ là bây giờ y không tiện ra đây thôi nên ngươi bình tĩnh chờ một chút đi.” Tính tình của Viễn Tịnh cũng xem như khá ôn hòa, hắn nắm chặt lấy tay Giang An Lan có chút khó xử khi nhìn cậu.
Đây là lần đầu tiên Viễn Tịnh thấy Giang An Lan nhưng danh tiếng của vị thiếu tông chủ Xích Dương Tông này thì hắn đã biết từ lâu, cả Tu Chân giới này ai mà không biết cậu ấy cực kỳ yêu thương và sủng ái đạo lữ của mình chứ.
Hôm nay vừa nhìn thấy dáng vẻ nếu không tìm thấy Yến Trì thề không bỏ qua của cậu thì Viễn Tịnh đã thấy rõ được danh xưng “người sủng ái đạo lữ nhất ở Tu Chân giới” mà người ta dành cho cậu rồi.
“Nói bậy, A Trì đã nói rồi, Phật Tông mấy người đều là kẻ lừa đảo! Chắc chắn các ngươi đang lừa ta, mau trả A Trì lại cho ta!” Không biết vì sao mà Giang An Lan cực kì sốt ruột giống như cậu tin chắc rằng Phật Tông đã bắt giam Yến Trì vậy.
Cậu tránh xa Viễn Tịnh, sau khi thấy mọi người ở Phật Tông không cho cậu gặp Yến Trì thì trong lòng cậu cực kỳ sốt ruột, cậu không biết vì sao nhiều ngày rồi mà Yến Trì còn chưa trở về rồi lại nhớ đến lời nói vô tâm của các sư huynh sư tỷ càng làm cho cậu thêm hoảng loạn.
Kiếm linh Hắc Kiểu đã được thả ra.
Giang An Lan biết mình không phải là đối thủ của Viễn Tịnh nên cậu quyết định giữ chân hắn lại, “Hắc Kiểu, ngươi hãy mau đi tìm A Trì!”
“Vâng, chủ nhân.” Hắc Kiểu hấp thụ rất nhiều âm hồn nên thực lực đã tăng lên rất nhiều.
Sau khi nghe Giang An Lan ra lệnh thì nàng lập tức chạy vào sâu bên trong Phật Tông.
Viễn Tịnh không ngờ có người dám xông vào Phật Tông, hắn vừa định ngăn kiếm linh Hắc Kiểu lại thì đã bị Giang An Lan chặn lại bằng kiếm khí, uy lực của kiếm khí làm Viễn Tịnh không dám xem thường, hắn vội vàng tránh né như bản năng.
Mới vừa né ra thì Viễn Tịnh đã la lên một tiếng “ không ổn” nhưng đã muộn.
Kiếm khí kia đã lao thẳng về phía tượng Phật bằng vàng ròng trân quý nhất trong đại điện.
“Đùng ——” một tiếng vang lớn, kiếm khí đã chém ngang tượng Phật, thân trên của tượng trực tiếp đổ sập xuống trước mắt Viễn Tịnh, phần đổ xuống đập thẳng vào đất vỡ tan tành.
Viễn Tịnh ngay lập tức đứng hình, hắn nhìn tiền nhang đèn cả trăm năm của Phật Tông vỡ vụn thành từng mảnh trước mắt mà cảm thấy giống như trời sắp sập xuống vậy.
“Ngươi có biết ngươi vừa làm cái gì không hả! Ngươi có biết tượng Phật này đã hao tổn biết bao công sức của ta không hả?” Viễn Tịnh đã không còn giữ nổi dáng vẻ cao tăng đắc đạo như mọi ngày, hắn ngồi bệt xuống đất cẩn thận nhặt từng mảnh vỡ lên, trên mặt hắn đầy vẻ đau lòng.
“Ngươi có biết để tạo được tượng Phật này đã tốn bao nhiêu sức người, sức của không? Phật Tông chúng ta phải tích góp cả trăm năm tiền nhang đèn mới đủ để tạo ra một tượng Phật bằng vàng ròng giống vậy, mỗi ngày ta đều phải đến đây tụng kinh niệm phật để giúp nó tích ánh sáng Phật Pháp.
Mỗi năm đều phải mạ thêm vàng để duy trì sự lấp lánh của nó.” Viễn Tịnh nhìn mảnh vỡ rơi đầy trên mặt đất mà lòng đau như cắt, “Trước khi đạo lữ cả ngươi đã dọa đập nát tượng Phật của chúng ta, bây giờ thì hay rồi ngươi đã thay hắn phá nát nó rồi.
Rốt cuộc ta đã gây ra tội lỗi gì mà phải gặp hai tên sát tinh như các ngươi chứ.”
Lúc Yến Trì tiến vào thì nhìn thấy tượng Phật bị y đập ở đời trước bây giờ đã bị vỡ tan nát, tên lừa trọc đã gạt tiền nhang đèn của y cũng giống như lúc trước dáng vẻ kia của hắn cứ như đại họa ngập đầu vậy.
Y nhìn về phía tượng Phật kia, cuối cùng nó cũng không thoát được vận mệnh bất quá lần này không phải do y.
“Chà chà, Viễn Tịnh cực kỳ yêu thích tượng Phật này đó nha, người bạn nhỏ này xui xẻo rồi.” Không Liên vuốt cằm nhưng ánh mắt nhìn về phía tượng Phật lại không có vẻ tiếc nuối mà ngược lại có chút vui sướng khi thấy có người gặp họa.
Yến Trì khinh thường liếc Không Liên một cái.
Khi Hắc Kiểu vừa lao về phía trước thì y đã giơ tay xách cổ áo của nàng lên đẩy nàng đến trước mặt mình.
Hắc Kiểu thấy mình bị bắt lại đang định chửi ầm lên rồi ra tay giáo huấn kẻ nào dám ra tay ngăn cản đại nhân Hắc Kiểu đây nhưng nàng vừa ngẩng mặt lên đã thấy mặt của mỹ nhân lòng dạ độc ác kia cũng là người mà chủ nhân của nàng đang tìm kiếm.
Hắc Kiểu la lên rồi vội rút tay lại, nàng nở một nụ cười hết sức chân thành với Yến Trì, “Hì hì, chào ngài đạo lữ của chủ nhân!”
Vừa nghe thấy xưng hô của Hắc Kiểu, Giang An Lan đã vội vàng nhìn qua, lúc này cậu mới thấy được Yến Trì mà cậu đang tìm kiếm.
Cậu vội vàng chạy đến trước mặt Yến Trì giơ tay lên định nắm lấy tay y nhưng lại thấy sắc mặt y không vui, chần chừ một lúc thì cậu lại bỏ tay xuống.
Giang An Lan nhìn khắp người Yến Trì mãi đến khi xác định y không bị thương ở đâu mới thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cậu cũng tốt hơn lúc nãy một chút.
Vừa thả lỏng tinh thần thì thân thể cố gắng chống đỡ nãy giờ đã có chút chịu không nổi.
Chân cậu lảo đảo một cái nhưng cũng may nhờ có Yến Trì giơ tay ra đỡ chứ nếu không chắc chắn cậu đã ngã xuống đất.
“Không phải ta đã dặn Lan Lan phải ở yên trong Xích Dương Tông dưỡng thương từ từ chờ ta về sao?” Yến Trì dùng thần thức kiểm tra cơ thể của Giang An Lan, nội thương chưa lành lại sử dụng linh lực nên thương thế trở nặng, nãy giờ cậu có thể đánh một trận với trụ trì Viễn Tịnh đúng là kỳ tích, “Tại sao cha lại chịu để Lan Lan chạy đến đây vậy?”
“Ta lén chạy đến đây.” Giang An Lan hơi điều tức một chút, hình như cậu nhận ra mình lại chọc giận người trong lòng nên khi nói chuyện cũng trở nên rất cẩn thận, “Ta chờ ở Xích Dương Phong gần một tháng lận nhưng trước kia A Trì đã nói Phật Tông không tốt vì thế ta nghĩ rằng A Trì có mâu thuẫn với Phật Tông, ta sợ bọn họ làm gì A Trì nên ta mới đến đây tìm.”
“Vậy rồi tại sao lại đánh nhau?” Yến Trì liếc mắt Viễn Tịnh còn đang ngồi dưới đất ráp các mảnh vỡ với hy vọng hão huyền rằng chúng nó sẽ dính lại với nhau.
Tuy rằng ở đời trước y cũng đập nát tượng Phật kia rồi đời này cũng từng có suy nghĩ sẽ đập nó nhưng y không nghĩ rằng Tiểu Kiếm Tu đã giúp y đập.
“Bọn họ không chịu để ta thấy A Trì, ta hỏi bọn họ rằng A Trì ở đâu nhưng họ cũng không nói cho ta biết.
Ta sợ bọn họ……” Giang An Lan nhìn Yến Trì, “A Trì tốt như vậy, lỡ như……”
“Haha —— ngại quá, ngại quá, ta nhịn hết nổi rồi!” Không Liên đứng bên cạnh nghe từ nãy đến giờ, hắn nhìn thấy kiếm tu này đại náo Phật Tông vì sợ người ta cướp mất đạo lữ của cậu bỗng nhiên hắn lóe lên một suy nghĩ, hắn không có ý tốt mà mở miệng nói “Người bạn nhỏ à những ngày vừa rồi Yến thí chủ đều cùng ta nghiên cứu Phật Pháp, hai chúng ta vừa gặp mà như đã quen, trò chuyện rất vui vẻ nên mới quên mất thời gian.”
Nghe thấy tiếng nói của Không Liên, lúc này Giang An Lan mới chú ý tới ben cạnh Yến Trì còn có một người, người này mặc tăng y trong tay cầm một chuỗi tràng hạt rõ ràng là đệ tử Phật Tông nhưng lại giữ tóc dài, dung mạo xinh đẹp giống như Yến Trì.
Giang An Lan nhìn Không Liên và Yến Trì có vẻ như rất quen thuộc thì lòng cậu trầm xuống.
Đôi mắt tỏa sáng khi vừa nhìn thấy Yến Trì cũng ảm đạm đi nhiều.
“Thì ra là bạn của A Trì……”
Yến Trì thấy sắc mặt của Giang An Lan biết cậu đang nghĩ gì, y quay đầu lại nói với Không Liên, “Ta có chuyện muốn nói với cậu ấy, lần này cảm ơn ngươi.”
Nói xong Yến Trì liền nhìn về phía tượng Phật ý muốn hỏi giải quyết thế nào, Không Liên nhún vai, “Trước kia ta đã từng nói với Viễn Tịnh rằng tượng Phật này không có duyên với Phật Tông nhưng hắn không nghe.
Giờ thì tượng này bị vỡ rồi xem như cũng tốt đừng để hắn có chấp niệm quá sâu sẽ bất lợi cho việc tu hành.”
Giang An Lan thấy Viễn Tịnh có vẻ mặt như trời sắp sập xuống cũng cảm thấy có chút áy náy, cậu lấy ra một túi tiền đưa cho Không Liên, “Ta không cố ý đập nát tượng Phật của quý tông, không biết số linh thạch này có đủ bồi thường không nếu còn cần thứ gì xin hãy đến Xích Dương Tông.”
Không Liên vẫy tay tỏ vẻ không có gì, hắn nhìn về phía Yến Trì, “Ta không biết ngươi đã nhìn thấy những gì nhưng ta muốn nói với ngươi một câu nếu mọi việc đã đến nước này thì cứ tùy duyên đi.
Nếu ngươi muốn để ý thì cứ để ý nhưng mà vận mệnh đã được định sẵn.
Tuy rằng Thiên Đạo vô tình nhưng sẽ luôn yêu thương chúng sinh, bây giờ vẫn chưa phải bước đường cùng chung quy vẫn còn cách thay đổi.”
“Ừm.” Yến Trì trả lời sau đó xoay người lôi kéo Giang An Lan rời đi.
Không Liên nhìn hai người đi xa.
Trong lòng hắn có chút hâm mộ, hắn lẩm bẩm nói, “Rốt cuộc cũng là người có mệnh thiên tử dù cho có làm đảo loạn thiên mệnh, đối nghịch với số phận tuy rằng gặp nhiều khốn khổ hơn nhưng cuối cùng vẫn được như nguyện.
Nếu ta cũng có được số mệnh như vậy thì chắc anh trai đã không thế này.…”
Bỗng nhiên Không Liên ngây ra một lúc ngẩng đầu nhìn về phía trước nở một nụ cười bất đắc dĩ, hắn xoa chuỗi tràng hạt trong tay: “Ta đã ăn nói hàm hồ rồi, a di đà phật.”.