Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hạ An Lan lắc đầu: "Chậc, nếu quả thật đã nói như vậy thì chú đã nhìn lầm con, con không có xuất sắc như chú nghĩ. Con chỉ là một đứa trẻ hỗn hào vĩnh viễn cũng không thành tài được mà thôi."

Anh đi qua trước mặt Nhạc Thính Phong, bóng lưng cao lớn giống như một ngọn núi cao vĩnh viễn không thể vượt qua, bao bọc lấy cậu là cái bóng ở phía dưới.

Tay Nhạc Thính Phong từ từ nắm chặt, cậu nhất định sẽ không để cho Hạ An Lan xem thường.

Cậu sẽ chứng minh với lão cáo già này rằng cậu không phải là một đứa trẻ hỗn hào vĩnh viễn cũng không thành tài được.

Cậu sẽ dùng sự thật nói cho ông ta biết, Nhạc Thính Phong bất luận mặt nào cũng ưu tú.


Vốn dĩ Nhạc Thính Phong định không ăn sáng bỏ ra ngoài, nhưng sau khi bị Hạ An Lan chế nhạo, cậu chợt bình tĩnh lại không đi nữa.

Đây là nhà của cậu, tại sao cậu phải tránh cái lão cáo già kia.

Cậu chẳng những không cần phải tránh, cậu còn muốn chứng minh với Hạ An Lan rằng cậu đây mới là nam chủ nhân của cái nhà này. Hạ An Lan chẳng là cái gì, nhiều nhất cũng chỉ coi như một khách qua đường, dù sao vẫn còn chưa kết hôn mà!

Hắn không tin, hắn phá hư không được!

Ý chí chiến đấu của Nhạc Thính Phong sục sôi.

Lúc ăn sáng ngồi đối diện với Hạ An Lan.

Nhạc Thính Phong cũng không thèm đánh mắt nhìn anh lấy một cái, hỏi bảo mẫu: "Mẹ con làm sao lại không xuống dưới này?"

Bữa ăn sáng hôm nay là thím giúp việc làm, bà lắc đầu: "Tôi cũng không biết, nếu không để tôi đi gọi phu nhân?"

Hạ An Lan mỉm cười nói: "Không cần, cô ấy mệt. Sáng nay để cho cô ấy nghỉ ngơi thật tốt. Hai người cũng đừng làm phiền cô ấy, đợi cô ấy tỉnh dậy sẽ tự mình xuống đây."

Thím giúp việc là một người từng trải, đương nhiên là hiểu được những chuyện này, khuôn mặt bà mang theo một nụ cười mờ ám.


"Vậy trước tiên đừng gọi, để cho phu nhân nghỉ ngơi thật tốt. Tôi sẽ giữ lại bữa sáng cho phu nhân. Đợi khi cô ấy tỉnh dậy tôi sẽ hâm nóng lên."

"Cảm ơn!" Hạ An Lan nói.

Nhạc Thính Phong nắm chặt chiếc đũa, khuôn mặt bực tức đang co rúm lại.

Rốt cuộc có biện pháp gì có thể bắt lão cáo già này đi? Bản thân ông ta là một thị trưởng không phải là vô cùng bận rộn sao?

Ông ta như thế nào mà đến một chút chuyện rắc rối cũng không có? Cả ngày ông ta ở nhà để làm gì?

Hạ An Lan nhìn về phía Nhạc Thính Phong, "Ăn cơm đi, một lát chú đưa con đến trường học."

Nhạc Thính Phong nói: "Không cần."

"Còn nữa, đây là nhà tôi, không cần ông phải tới dặn dò tôi ăn sáng. Tốt nhất ông nên nhớ lấy thân phận của ông."

Khóe môi Hạ An Lan nhếch lên: "Đương nhiên chú sẽ nhớ, hiện tại đây cũng là nhà của chú."


Nhạc Thính Phong trợn mắt: "Đây là Nhạc gia, không là Hạ gia!"

Hạ An Lan vẫn mỉm cười: "Đúng vậy, chú là ba dượng của con, dĩ nhiên cũng là nhà chú."

"Tôi vẫn còn chưa chấp nhận đâu."

Nhạc Thính Phong cảm thấy mỗi lần đối mặt với Hạ An Lan, bất kể cậu nói gì thì Hạ An Lan cũng đều bốn bề yên tĩnh, bộ dạng bất động như núi, khuôn mặt thủy chung mang theo nụ cười. Thật giống như bất kể là cậu nói gì cũng không thể khiến cho ông ta tức giận.

Giống như cậu đặc biệt dùng sức đánh ra một quyền nhưng đáng tiếc lại đập vào mặt biển, toàn bộ sức lực cũng bị tháo hết.

Cái loại cảm giác có một ngọn lửa không thể phát tiết ra thật là căm tức.

Giống như giờ khắc này, Hạ An Lan cười híp mắt nói: "Thiếu niên, có cần chú nhắc lại cho con nhớ ngày hôm qua ở trường học trước mặt rất nhiều giáo viên và cảnh sát như vậy, con đều thừa nhận điều đó. Lúc này lại muốn đổi ý, có chút muộn rồi nha!"

"Hơn nữa tối hôm qua trước mặt mẹ của con, đối với lời nói của chú con cũng đã quên sao? Nhưng chú nhớ được, có người gọi chú một tiếng cha cực kỳ vang dội nha!"


Nhấn Mở Bình Luận