Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Gió lạnh cuối thu thổi tới làm cho hắn lạnh run lên.

Ngăn một chiếc taxi, đi thẳng tới nhà họ Nhạc.

Nhạc Bằng Trình vừa mới chạy ra khỏi bệnh viện, Hạ An Lan liền nhận được tin.

“Cục trưởng, Nhạc Bằng Trình chạy rồi… Hắn trốn ra khỏi bệnh viện, chúng ta có ngăn lại không?”

Hạ An Lan cong môi cười: “Không sao, hắn tới tìm tôi.”

Nụ cười trên mặt anh có chút ý vị, nếu Nhạc Bằng Trình tính toán hợp tác với Chu phu nhân, căn bản sẽ không trốn khỏi bệnh viện. Chu phu nhân vừa mới đi, hắn liền vội vàng rời khỏi, hiển nhiên là có chuyện muốn mật báo, cũng chỉ có hai nơi để chạy tới, một là cục cảnh sát, hai là nhà họ Nhạc.


Nhưng nếu tới cục cảnh sát, chưa chắc hắn đã tìm được người cần tìm. Nghĩ tới việc hắn muốn tìm mình, Hạ An Lan cảm thấy rốt cuộc Nhạc Bằng Trình cũng thông minh được một lần.

“A… Vậy… Chúng ta không đuổi theo?”

“Không cần đuổi theo. Một hồi nữa phái hai người tới đây đưa hắn quay về phòng bệnh, đừng để Chu phu nhân phát hiện ra.”

“Vâng! Tôi sẽ phái người qua!”

Hạ An Lan buông di động, Nhạc Thính Phong ngẩng đầu hỏi: “Ai tới?”

“Ba ruột của con.” Hạ An Lan không nói dối, dù sao chuyện này cũng không giấu được, huống hồ có gì mà phải giấu diếm đâu cơ chứ?

Nhạc Thính Phong sửng sốt: “Ông ta? Ông ta tới tìm chú làm gì?”

Lúc Hạ An Lan nói “ba ruột”, Nhạc Thính Phong mất hai giây mới phản ứng được “ba ruột” là cái gì! Cậu phát hiện, đối với người tên Nhạc Bằng Trình kia, cậu đã quên mất ông ta luôn rồi.

Hạ An Lan ngứa tay xoa xoa đầu cậu: “Đương nhiên là có tin tức tốt muốn nói cho chú, nếu không con cảm thấy là có chuyện gì chứ?”

Nhạc Thính Phong cau mày, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ, đẩy tay Hạ An Lan ra: “Chú thả ông ta ra lúc nào?”


Hạ An Lan nhún vai: “Sáng nay, con chú biết chú là người dễ mềm lòng, cuối cùng chú cũng không thể nhốt hắn mãi được. Thấy sức khỏe hắn không tốt nên chú bảo cảnh sát thả hắn ra, thuận tiện đưa tới bệnh viện điều trị.”

Nhạc Thính Phong nghe xong liền bĩu môi: “Ha ha… Ông ta đồng ý với chú điều kiện gì thì đúng hơn, nếu không sao chú có thể thả người chứ?”

Hạ An Lan búng ngón tay lên trán cậu: “Thông minh.”

“Sau đó còn thuận lợi đạt thành hợp tác với ông ta chứ gì?” Nhạc Thính Phong nhịn không được mà nói tiếp: “Cháu cảm thấy chú thật đúng là thủ đoạn gì cũng có, tình địch cũng bị chú thu phục như thế.”

Hạ An Lan giơ một ngón tay lên lắc lắc trước mặt cậu: “Không không, cái này thì tính gì là thủ đoạn, hiển nhiên là Nhạc Bằng Trình bị nhân cách và mị lực của chú thu phục. Hơn nữa, hắn cũng ý thức được mình khốn nạn tới mức nào nên chủ động cải tà quy chính, tích cực hướng tới tương lai.”

Khóe miệng Nhạc Thính Phong giật giật, lời này mà chú ấy cũng có mặt mũi nói ra.

Hạ An Lan sắp xếp bàn: “Được rồi, kết thúc nói chuyện phiếm, khoảng nửa tiếng nữa ba ruột của con sẽ tới đây. Trước lúc đó, con có thể làm xong nửa số bài tập này, tiếp tục… không được dừng lại.”

Nhạc Thính Phong liếc mắt coi thường, cậu còn tưởng Hạ An Lan sẽ nói để cậu ra ngoài gặp Nhạc Bằng Trình, không ngờ chú ấy lại tiếp tục giao cho cậu bài tập.

Không tới nửa tiếng mà làm tới tận nửa bộ đề thi, thế mà chú ấy cũng dám nói ra.

Có bản lĩnh thì chú tự đi mà làm xem có làm kịp không?


Bỗng nhiên, Hạ An Lan lại chỉ vào một đề, nói: “Đề đơn giản thế này mà con cũng làm sai, rốt cuộc là làm ẩu hay không biết làm?”

Nhạc Thính Phong vừa thấy, tốt thôi, một đề ngữ văn, rất đơn giản, chính là điền từ vào chỗ trống, trên đề mục có viết: “Cố nhân tây từ…, yên hoa tam nguyệt hạ Dương Châu.”*

*Một câu trong bài: “Từ Hoàng Hạc Lâu tiễn Mạnh Hạo Nhiên đi Quảng Lăng” của Lý Bạch. Câu đầy đủ: “Cố nhân tây từ Hoàng Hạc Lâu, yên hoa tam nguyệt hạ Dương Châu.”

Dịch nghĩa:

“Bạn cũ ra đi từ phía Tây lầu Hoàng Hạc

Giữa mùa hoa khói tháng ba xuống Dương Châu”

Dịch thơ:

“Bạn từ lầu Hạc lên đường,

Giữa mùa hoa khói Châu Dương xuôi dòng.” (Ngô Tất Tố)


Nhấn Mở Bình Luận