Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lúc làm tới cái này, trong lòng cậu đang thầm mắng Hạ An Lan, không ngờ lại thật sự đem những suy nghĩ trong lòng của mình viết ra, vì thế chỗ trống trong câu thơ đó cậu đã điền là: “lão hồ ly”

Biểu tình của Nhạc Thính Phong hơi xấu hổ, hắng giọng giải thích: “Khụ, cháu đã quên rồi không được à?”

Hạ An Lan mỉm cười: “Được rồi, nhưng lúc thi cử thì đừng quên đấy nhé!”

Nhạc Thính Phong cắn môi, dùng bút xóa xóa ba chữ kia đi, sau đó điền lại: “Hoàng Hạc Lâu”.




Nửa tiếng sau, chuông cửa lớn rốt cuộc cũng vang lên.

Thím giúp việc vừa mới ngủ liền nghe thấy tiếng chuông, chỉ có thể đứng lên đi ra mở cửa, đứng trước cửa, giọng nói rất không vui, hỏi: “Ai thế, muộn như thế rồi sao còn tới đây?”

Nhạc Bằng Trình không dám kiêu ngạo như lần trước nữa, hắn đáp: “Tôi tìm Hạ An Lan, phiền dì gọi hắn giúp tôi một chút, nói là tôi có việc gấp.”

Nhờ ánh đèn đường hắt tới, thím giúp việc chỉ có thể thấy mơ hồ người đứng bên ngoài mặc đồ bệnh nhân, chống nạng, giọng nói hơi yếu ớt, căn bản không nhận ra đó là Nhạc Bằng Trình, “Anh là ai thế? Anh không nói anh là ai, sao tôi có thể báo với tiên sinh được?”

“Thím… thím cứ nói, tôi… Là người buổi sáng anh ta thả đi, tôi có việc gấp, liên quan tới mạng người.” Nhạc Bằng Trình muốn báo tên mình ra nhưng rồi lại nuốt xuống, ở cửa nhà mình mà không vào được, còn gian phu ở trong đó ôm vợ hắn, sự uất ức này… hắn… quả thực là…

Nhưng không thể không tới, nếu không tới, tên gian phu kia sợ là sẽ giết hắn chết tươi.

Thím giúp việc thấy hắn có vẻ sốt ruột thì thì nói: “Vậy… Được được, để tôi đi hỏi tiên sinh xem ngài ấy có muốn gặp anh không?”

Thím giúp việc biết Hạ An Lan vẫn đang phụ đạo cho Nhạc Thính Phong, vì thế liền đi gõ cửa phòng của Nhạc Thính Phong.

Hạ An Lan cười đáp: “Tới đây!”


“Chú muốn gặp ông ấy?”

Hạ An Lan đứng lên: “Đương nhiên rồi, dù sao hắn cũng không tới để gây chuyện mà là để báo tin, sao chú có thể từ chối người từ ngàn dặm chứ. Con có muốn xuống gặp không?”

Nhạc Thính Phong giơ giơ bài kiểm tra trong tay: “Vậy những bài còn lại của ngày hôm nay có thể không làm không?”

Hạ An Lan mỉm cười: “Đương nhiên… không được.”

Nhạc Thính Phong đen mặt, chỉ ra cửa: “Vậy chú ra ngoài đi, tiếp tục dùng nhân cách và mị lực của chú chinh phục tình địch của mình đi.”

Hạ An Lan cười rộ lên: “Con làm đề này trước đi, chú đi rồi quay lại.”

Nhạc Thính Phong hừ lạnh một tiếng, cúi đầu làm bài, không để ý tới Hạ An Lan nữa, đến khi cửa phóng đóng lại, bút trong tay cậu mới ngừng hai giây, sau đó lại tiếp tục…

Hạ An Lan xuống gặp Nhạc Bằng Trình sẽ nói gì, sẽ làm gì, Nhạc Thính Phong cũng chẳng quan tâm nhiều. Thậm chí, cậu tin tưởng Hạ An Lan, tin tưởng chú ấy có thể xử lý được hết thảy mọi vấn đề.

Mà chuyện cậu phải làm trước mắt đó là làm một thằng nhóc 12 tuổi, cố gắng để bản thân mình mạnh mẽ hơn, không bị bên ngoài ảnh hưởng, tích cực thay đổi những thói quen xấu trước kia của mình.


Để mình có thể trưởng thành, đến khi có thể chống lại Hạ An Lan.



Thím giúp việc thấy Hạ An Lan đi ra, vội hỏi: “Tiên sinh, bên ngoài có người sốt ruột muốn gặp ngài, nói là có chuyện quan trọng.”

“Thím nghỉ ngơi đi, tôi đi gặp hắn.”

“Được!”

Hạ An Lan chậm rãi đi xuống lầu, ra phòng khách.

Nhạc Bằng Trình chờ ở bên ngoài cửa sốt ruột tới nóng hết ruột gan. Trên người hắn chỉ mặc một bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh, bị lạnh tới run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa. Đến khi thấy thân ảnh của Hạ An Lan, hắn mới lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Hạ tiên sinh, là tôi, Nhạc Bằng Trình…”


Nhấn Mở Bình Luận