Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tô Ngưng Mi lại nhớ đến chuyện mà con trai mình gặp phải hôm nay khi ở trường học, liền cảm thấy đau lòng không thôi. Cô đến bên cạnh Hạ An Lan, oán giận trách một câu: “Anh cũng thật là, lúc cô Ngô gọi điện cho anh, anh cũng phải nói qua cho em biết chứ. Con trai em ở trường học bị người ta bắt nạt như vậy mà em lại không ở bên cạnh nó.”

Hạ An Lan lấy lại tinh thần, cười nói: “Chuyện này không phải là do cô Ngô không nói rõ ràng trong điện thoại cho anh sao. Cô ấy chỉ bảo anh nhanh chóng tới trường một chuyến. Tới nơi rồi anh mới biết được là chuyện gì mà.”

Anh đang cho rằng Tô Ngưng Mi tức giận là vì biết con trai mình bị người khác ức hiếp mà mình lại không ở bên cạnh nó, không giúp nó xả giận, ai ngờ, tiếp sau đó nàng lại than thở thêm một câu: “Haizzzz, đây là lần đầu tiên Thính Phong bị người khác bắt nạt. Thời khắc quan trọng như thế mà em lại không ở bên cạnh nó để chứng kiến. Anh xem, thế có phải là quá đáng tiếc rồi không?”

Hạ An Lan không nói nổi câu nào nữa... Cái này....


Được rồi, nếu nghĩ theo hướng ấy thì đây quả thực là một chuyện vô cùng đáng tiếc mà. Dù sao đi chăng nữa, cảnh người khác có thể bắt nạt thằng nhóc láu cá này thật sự rất khó có thể tái diễn mà.

Nhạc Thính Phong đang muốn rời đi, nghe bà mẹ vĩ đại của mình nói thế thì khóe môi không khỏi run rẩy.

Đây thật là mẹ ruột của cậu ư???

Cậu khàn giọng, âm u gọi một tiếng: “Mẹ...”

Tô Ngưng Mi lập tức phản ứng lại, vội vàng ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, ý của mẹ là, mẹ quả thực vô cùng tức giận. Những người đó sao có thể nói con như vậy chứ. Cho dù trước đây con trai mẹ đúng là trước kia học hành không ra gì cho lắm, nhưng quả thực con đã rất cố gắng. Mọi người đều có thể thay đổi mà, con thấy thế có phải không. Huống hồ, thầy giáo Toán học và cô giáo chủ nhiệm của con đều tin tưởng con, bọn họ dựa vào đâu mà không tin con chứ. Nhà chúng ta có tiền thì sao? Trong mắt bọn họ, cứ có tiền là có thể mua được tất thảy mọi thứ ư? Những người có suy nghĩ như vậy thì trí thông minh của họ quả thật khiến người ta phải thương hại mà.”

Tô Ngưng Mi rất sợ con trai mình tức giận nên mới hít một hơi để nói ra một câu dài như vậy.


Nếu là lúc bình thường thì lời này nhất định không phải là những lời mà cô có thể nói ra dễ dàng như thế.

Biểu hiện của Nhạc Thính Phong vẫn lãnh đạm như cũ: “Mẹ, lời này của mẹ có chút không giống mẹ bình thường đó, trí thông minh ẩn chứa trong đó quả thực khiến người khác phải xúc động rồi.”

Rõ ràng chính mẹ cậu đang vô cùng tò mò, vô cùng vô cùng muốn chứng kiến bộ dạng bị người khác ức hiếp của cậu vậy mà quay ngoắt một cái đã có thể giải thích đường hoàng, đĩnh đạc như vậy, xem chừng vì ở chung với Hạ An Lan trong thời gian dài nên đầu óc bà mẹ già của cậu mới có thể dài ra như thế!

Tô Ngưng Mi cảm giác được cậu con trai quý hoá của mình đang tức giận thì vui vẻ: “Ha ha, cái này còn không phải sao, thấy con trai mình cố gắng như vậy, người làm mẹ của con như mẹ đương nhiên không thể lạc hậu, phải không nào? Con trai à... con mau lên lầu đi, mẹ đi chuẩn bị cơm tối cho con đây.”

Nhạc Thính Phong cầm túi xách, tức giận khoác lên vai rồi mới hừ lạnh một tiếng, xoay người quay lên lầu.

Hạ An Lan liếc nhìn cậu một cái rồi mới thong thả bước vào bếp cùng Tô Ngưng Mi.

Anh thấy Tô Ngưng Mi đang bận rộn trước bếp thì mới đi qua, nhẹ nhàng ôm eo nàng, cười nói: “Nếu em thích Thanh Ti như thế thì chúng ta càng phải cố gắng thêm nữa để sinh thêm một bé gái nữa nha.”


Tô Ngưng Mi đỏ mặt, nói: “Chuyện này... Chuyện này làm sao cứ nói muốn là được chứ... Phải thuận theo tự nhiên chứ. Nếu thật sự không được... cũng không thành vấn đề. Dù sao có Thanh Ti là đủ rồi.”

“Nhưng mà nói thế nào đi chăng nữa thì Thanh Ti cũng là con gái của Tiếu Ái. Em cũng không có cách nào để thường xuyên gặp mặt con bé mà. Tốt nhất chúng ta cứ tự mình sinh lấy một đứa thôi.

Tô Ngưng Mi thuận miệng nói: “Không sao, không sao, chờ đến khi con bé lớn lên thì sẽ trở thành con cái nhà chúng ta thôi.”

Hạ An Lan kinh ngạc: “Sao? Em nói gì vậy?”

Tô Ngưng Mi lập tức nhận ra mình lỡ lời, bèn vội vàng tự bào chữa cho mình: “Khụ khụ, ý của em ra, chờ sau này Thanh Ti lớn lên, sẽ... có thể tự mình ra khỏi nhà mà không cần cha mẹ đi cùng, như thế thì con bé sẽ có thể thường xuyên đến nhà chúng ta chơi, anh nói thế có đúng không nào?”


Nhấn Mở Bình Luận