Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

6giờ sáng, Nhạc Thính Phong xuống nhà đúng giờ.

Cậu không ngờ rằng vừa xuống lầu, Du Dực đã đợi sẵn ở đó, cũng không biết rốt cuộc chú ấy dậy từ lúc nào nữa.

Du Dực nhìn đồng hồ: "Xem như đúng giờ, đi, đi theo chú ra ngoài chạy chậm vài vòng.”

Nhạc Thính Phong gật đầu, đi theo Du Dực ra ngoài chạy bộ.

Lần này Du Dực nói chạy chậm, đúng là chạy chậm thật, hít thở bầu không khí trong lành buổi sáng, chào đón mặt trời vừa mới ló dạng, chạy chầm chậm quanh tiểu khu.


Hơn nữa lần này, Du Dực còn dạy Nhạc Thính Phong mấy cách hít thở và tần suất khi chạy, giống như một thầy giáo chính quy vậy.

Chỉ là, đối mặt với Du Dực nghiêm túc như vậy, ngược lại Nhạc Thính Phong lại cảm thấy có chút không thoải mái, bây giờ có phải không giống con người thật chú ấy quá rồi không?

Trong lòng Nhạc Thính Phong do dự một lúc, quyết định bắt chuyện với Du Dực: "Chú Du mỗi ngày chú đều dậy sớm như vậy sao?”

Du Dực lườm cậu một cái: "Muốn có một sức khỏe tốt, phải trả giá, cháu tưởng cháu chỉ nói một câu muốn rèn luyện, là đủ sao?”

Tuy tiểu tử này hôm qua xem như đã nói giúp anh, nhưng anh vẫn không thích nó.

Cái cảm giác không thích này, anh đã nghĩ cả đêm, cuối cùng mới hiểu được, nhìn thấy Nhạc Thính Phong, anh cảm thấy giống như nhìn thấy tình địch vậy.

Nghe một câu oán giận của Du Dực, Nhạc Thính Phong mới cảm thấy đúng là anh, cậu gật đầu: "Sau này, mỗi sáng cháu sẽ dậy sớm đi theo chú Du luyện tập."

Du Dực có chút khó chịu, liếc cậu một cái: "Tiểu tử cháu, hôm qua chẳng phải, chạy bộ cũng khiến cháu gần như mất mạng, sao hôm nay đột nhiên lại thay đổi như vậy. Cháu thật sự muốn rèn luyện thân thể, hay còn có dự định gì khác?"


Nhạc Thính Phong thành thật trả lời: "Hôm qua trước khi chạy bộ đúng là cháu không thích, nhưng sau khi chạy xong, cháu nhìn thấy sự thua kém của cháu so với chú. Thân là một người đàn ông, cháu cũng muốn trở nên cường tráng hơn một chút. Nếu không sau này, lúc Thanh Ti gặp nguy hiểm, cháu lại chỉ có chút sức trói gà không chặt."

Câu trả lời này nếu nhìn về mặt chữ, Du Dực thật sự rất hài lòng.

Nhưng, anh nghe thấy, thật sự vẫn không thích lắm.

Nếu Thanh Ti gặp nguy hiểm, chẳng phải vẫn còn một người ba là anh sao? Tiểu tử này quản nhiều thế làm gì chứ?

Anh nhớ lại những lời mà Nhiếp Thu Sính nói, suy nghĩ táo bạo đó của cô.

Tuy cô không nói đó là gì, nhưng anh cũng có thể đoán được.

Không lẽ, thật sự có suy nghĩ gì đó về tiểu tử này và Thanh Ti sao.

Nhạc Thính Phong cảm thấy ánh mắt Du Dực nhìn cậu càng ngày càng không đúng, càng ngày càng âm u, so với cơn gió lạnh buổi sáng, còn lạnh hơn gấp mấy lần. Cậu do dự một chút, hỏi: "Chú Du, chú… Sao cứ nhìn cháu chằm chằm vậy?"


Du Dực lạnh mặt nói: "Thanh Ti còn nhỏ, vẫn còn là một đứa bé."

Nhạc Thính Phong nhất thời không kịp phản ứng lại, "Ơ... Vâng ạ, việc này, cháu biết... "

"Nó còn chưa hiểu gì cả." Du Dực thật sự cảm thấy, Thanh Ti là vì còn quá nhỏ, vẫn chưa phân biệt được yêu thích, cộng thêm việc từ nhỏ không có ai bầu bạn, nên đột nhiên xuất hiện tiểu tử này, con bé mới thích như vậy, qua vài hôm nữa sẽ ổn thôi.

Nhạc Thính Phong cảm thấy chắc do chạy bộ, nên não có chút thiếu dưỡng khí, nên suy nghĩ cũng bị trì trệ, cậu vẫn chưa hiểu ý của câu này, "Thanh Ti... rất ngoan, có một vài chuyện, thật ra em ấy đều hiểu rõ."

Không ngờ, vừa nói xong câu này, biểu cảm của Du Dực càng khó coi hơn.

Anh hừ lạnh một tiếng: "Tóm lại, chú tuyệt đối sẽ không đồng ý."

Nhạc Thính Phong mồ hôi đầy đầu: "Hả? Đồng ý chuyện gì ạ?"


Nhấn Mở Bình Luận