Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lộ Tu Triệt cũng biết tình hình hiện tại của mình rất không ổn.

Có khi ngày mai lão ba sẽ mang về một đứa em trai hay em gái cũng không chừng.

Nhưng… loại chuyện này, cậu đại khái cũng chẳng thể làm gì được. Chỉ cần lão ba còn có thể đẻ con thì cho đến ngày ông ấy không còn khả năng sinh sản nữa, khéo cũng có một thằng con khác lòi ra chưa biết chừng.

Nghĩ đến người cha luôn giành hết mọi yêu thương cho mình không còn coi trọng mình nữa, Lộ Tu Triệt liền cảm thấy vô cùng khổ sở trong lòng.

Cũng không hẳn là khổ sở, có thể nói là… hơi không thoải mái, hơi buồn bực.

Lộ Tu Triệt biết hôm nay Nhạc Thính Phong nói ra những lời kia là vì cậu ta thật sự coi mình là bạn, người ngoài ai dám nói với cậu như thế chứ.


Đối với chuyện này, Lộ Tu Triệt cảm thấy rất ấm áp. Nhạc Thính Phong là người bạn chân chính đầu tiên của cậu.

Trước kia, chưa từng có ai đối xử với cậu như vậy, cũng chưa từng có ai nói với cậu những lời như thế.

Lộ Tu Triệt vui vẻ vì mình có được người bạn tốt, nhưng mà chuyện học tập thì thôi. Cậu đi học lâu như thế rồi đều luôn thế này, đột nhiên muốn học khá lên thì thật là khó khăn.

Hơn nữa, mấy bài tập trên sách cậu chẳng hiểu gì, cho dù muốn học cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Lộ Tu Triệt lắc đầu, vào toilet rửa mặt rồi xuống lầu.

Dưới lầu, nữ giúp việc vẫn luôn chờ, thấy cậu xuống thì nhanh đi tới.

Lộ Tu Triệt hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Thiếu gia, hơn 8 giờ rồi, cơm tối đã chuẩn bị xong, tôi mang lên cho cậu nhé?”

“Ừ… Mang lên đi.”

Ngồi vào bàn ăn rộng lớn đủ cho 10 người ngồi, nhưng lại chỉ có một mình cậu ở đây, đến giờ lão ba vẫn chưa về, có lẽ là cả đêm nay cũng sẽ không về.

Bữa tối rất phong phú, năm người cũng không ăn hết.


Lộ Tu Triệt ăn trong buồn chán đến chết, quả thực là lời của Nhạc Thính Phong đã ảnh hưởng đến cậu rất nhiều.

Cậu cảm thấy tâm tình mình vô cùng nặng nề, lúc ăn cơm, trong đầu vẫn vang lên mấy lời của Nhạc Thính Phong.

Ăn được hai miếng, Lộ Tu Triệt buông đũa, thôi, không ăn nữa, ăn cơm một mình thật chán.

Nữ giúp việc nói: “Thiếu gia, cậu ăn thêm một chút nữa đi.”

Lộ Tu Triệt vẫy vẫy tay: “Không ăn, các chị cũng chưa ăn gì, mau đi ăn đi.”

Cậu không về phòng ngủ mà đi ra ngoài vườn đi dạo.

Đèn ngoài vườn hoa sáng bừng, rất lớn, rất đẹp, đây là hình ảnh mà Lộ Tu Triệt đã nhìn thấy nhiều năm, nhưng hôm nay cậu lại cảm thấy có chút xa lạ.

Nhà thì lớn mà cậu lại không tìm được một người có thể nói chuyện cùng mình.

Ngay cả ba cậu, càng giống khách trong nhà hơn, ngẫu nhiên mới về một lần.

Lộ Tu Triệt ngồi xuống một ghế dựa, bên tai là tiếng côn trùng rả rích, gió thu lướt qua, thật lạnh. Cậu ngửa mặt nhìn lên trời, nhíu mày suy nghĩ.

Nếu có một ngày, có một người khác tới tranh giành sự phú quý trong gia đình này với cậu, vậy thì phải làm sao?


Suy nghĩ hai tiếng, Lộ Tu Triệt cũng chẳng nghĩ ra được cách giải quyết nào.

Thở dài, thôi bỏ đi, cũng chẳng nghĩ ra được cách hay ho gì, về sau hãy tính vậy.

Hy vọng người mẹ mất sớm của cậu có thể phù hộ cho con trai mình, để đám vợ hai, vợ ba của lão ba ở bên ngoài không ai sinh được con trai.



Thứ hai tới lớp, Nhạc Thính Phong nhìn bộ dạng Lộ Tu Triệt vẫn y như thế, chẳng có gì thay đổi cả.

Lúc ngồi học, vẫn thành thật gục đầu ngủ, không hề quấy rối cậu.

Tan học thì lôi cậu tới hàng quà vặt trong trường.

Cậu ta như thế, Nhạc Thính Phong cũng không nói gì nữa.

Những gì cần nói cũng đã nói, còn có thể nói gì chứ?


Nhấn Mở Bình Luận