Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thanh Ti đứng bên cạnh xe đạp, nhìn về phía xe ô tô với vẻ mặt khó hiểu.

“Ý… Sao xe lại lay động nhỉ? Rốt cuộc anh trai đang làm gì thế?”

Thanh Ti quệt miệng, sao anh trai còn chưa xuống xe chứ?

Một lát sau, Nhạc Thính Phong nhảy ra khỏi xe, rũ tay áo đã xắn lên xuống, đi về phía Thanh Ti, ôm cô bé ngồi bên sau yên xe: “Đi, anh đưa em đi mua trà sữa.”

Thanh Ti quay đầu nhìn chiếc ô tô phía sau, hỏi Nhạc Thính Phong: “Anh, vừa rồi anh làm gì thế?”

Nhạc Thính Phong chậm rãi đạp xe: “A, không có gì, hơi tò mò về nhà của nhà cậu ta nên lên xem một chút.”


Thanh Ti đưa ra nghi vấn của mình: “Thế vì sao xe lại rung lên ạ?”

“À… thế sao, xem ra chất lượng xe này không ổn, về sau sẽ loại bỏ kiểu xe này ra.”

“A, đúng rồi, sau này đừng mua.” Thanh Ti lại quay đầu nhìn về chiếc xe ô tô, chiếc xe vẫn không động, Lộ Tu Triệt cũng không ló đầu ra khỏi cửa xe nữa.

Thanh Ti xoa xoa cằm, sao cái anh Lộ Tu Triệt đó đột nhiên lại dừng nói thế?

Giờ phút này, Lộ Tu Triệt đang ngồi khóc trong xe của mình.

“Nhạc Thính Phong, tên thối không biết xấu hổ, chỉ biết bắt nạt người.” Tình trạng của Lộ Tu Triệt giờ rất thảm, khóe miệng và mắt trái đều đã sưng lên, ngày mai chắc chắn không đi được rồi.

Cậu ta thật không ngờ Nhạc Thính Phong lại xông lên đánh cậu tơi bời thế này.

Sau khi đánh xong còn nghênh ngang rời đi, còn nói với cậu, nếu dám nói với Thanh Ti vết thương này là do cậu ta đánh thì cuối tuần đừng hòng tới công viên gặp Thanh Ti nữa.

Lộ Tu Triệt cực kỳ khổ sở, vất vả lắm mới có thể hãnh diện trước mặt Nhạc Thính Phong một lần, nhưng còn chưa xoay người được bao lâu, chưa đắc ý được mấy chốc đã lại bị vùi dập.

Vệ sĩ liên tục gật đầu: “Đúng thế, thiếu gia, thực chưa từng gặp ai thích bắt nạt người khác như cậu ta, còn dám chạy lên xe của chúng ta đánh người.”


Lộ Tu Triệt nhấc chân đạp hai người họ: “Các anh còn nói, hai người các anh là phế vật à, thấy tôi bị cậu ta đánh mà còn không giúp.”

Vệ sĩ thật oan uổng: “Thiếu gia, chúng tôi có kéo, nhưng cậu bảo đây là chuyện đánh nhau của hai người, không cho chúng tôi xen vào.”

“Các anh… Ôi… Mặt của tôi… Không phải mặt tôi sẽ rất hốc hác sao?” Lộ Tu Triệt vuốt mặt mình, rên hừ hừ.

“Không, không đâu thiếu gia, cậu vẫn đẹp trai y như cũ…”

“Đẹp trai hơn Nhạc Thính Phong không?”

“Có, hơn cậu ta nhiều lắm.”

“Mau, mau về nhà, bảo bác sĩ chờ tôi ở nhà, tôi không muốn đi gặp Thanh Ti mà trên mặt lại đầy vết thương.”

“Vâng, được, được, lái xe nhanh lên, mau lái xe đi…”



Cách một thứ bảy, đảo mắt đã tới chủ nhật, Lộ Tu Triệt dậy từ sáng sớm, lấy quần áo ra, đổi không biết bao nhiêu bộ cũng không thấy hài lòng.


Đến khi vệ sĩ lên thúc giục, nói với cậu là không còn sớm nữa, phải xuống nhà ăn cơm, nếu không chắc chắn sẽ không kịp tới công viên lúc 9 giờ như đã hẹn.”

Lộ Tu Triệt vừa nghe, chọn bừa một bộ quần áo để thay rồi chạy xuống nhà.

Cậu nhét thức ăn vào miệng, “Những gì tôi cần đã chuẩn bị xong hết chưa?”

“Xong hết rồi, cậu yên tâm, cậu muốn lúc nào là có thể đưa tới lúc đó.”

Lộ Tu Triệt gật đầu: “Sáng nay chuẩn bị bánh ngọt rồi mang tới cho tôi một ít.”

Lộ Tu Triệt đứng ôm đồ ngọt đứng ở ngoài cổng công viên trò chơi 20 phút mới thấy Thanh Ti tới, vui vẻ xông lên: “Em Thanh Ti, em tới rồi…”

Nhạc Thính Phong: “Cậu nói gì?”

Lộ Tu Triệt cảm thấy mặt lại đau, nuốt nước bọt, quay đầu liền ôm lấy cậu: “A, Nhạc Thính Phong, tôi nhớ cậu muốn chết.”


Nhấn Mở Bình Luận