Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nhạc Thính Phong thực sự rất tức giận, trước mặt cậu mà dám ra tay với Thanh Ti.

Lửa giận trong lòng cậu không thể kìm hãm được nữa, giống như một quả lựu đạn bị châm ngòi vậy.

Ban nãy khi Thanh Ti bị tập trung tấn công, vốn dĩ cậu đã kìm nén không nổi nóng, bởi vì cậu biết đây là thi đấu, giữa hai đội, bị cầu tuyết ném trúng là rất bình thường, cùng lắm thì ném lại là được rồi.

Nhưng cậu không ngờ lại có đứa muốn chết, chạy đến ném thẳng vào mặt Thanh Ti.


Lúc nãy Nhạc Thính Phong ra tay rất mạnh, cậu con trai đó bị xô mạnh về phía sau, ngã bụp xuống dưới đất, lúc tiếp đất xong, lại còn trượt thêm một tẹo, thế mới thấy Nhạc Thính Phong đã ra tay mạnh thế nào.

Có lẽ bị ngã đau quá, hay bị Nhạc Thính Phong dọa sợ, cậu ta lập tức gào khóc, lăn lộn ăn vạ dưới đất.

Tất cả bọn trẻ đang chơi xung quanh, thấy tình hình không đúng lắm, lần lượt dừng tay lại, chạy lại vây lấy. Bọn trẻ cũng đội với cậu ta chạy đến chất vấn Nhạc Thính Phong, kết quả vừa mở mồm ra, đã bị cậu trợn mắt liếc sang, liền lập tức ngậm mồm không dám nói gì nữa.

“Mày câm miệng lại cho tao, mày còn có mặt mũi nào mà khóc nữa?” Quát xong, Nhạc Thính Phong lập tức ngồi xổm xuống, đưa tay đỡ Thanh Ti dậy, nhanh chóng phủi những bụi tuyết bám đầy trên mặt cô bé, “Thanh Ti, thế nào rồi, em có sao không?”

Khi nãy Thanh Ti bị ném bất ngờ, bây giờ thấy Thính Phong hỏi thế cô bé mới giật mình, thấy trên mặt mình tê tê, có lẽ bị ném khá mạnh.

“Không sao, em vẫn ổn, anh ạ…” Thanh Ti kéo chiếc khăn quàng cổ xuống, để lộ ra khuôn miệng nhỏ xinh, khi nói chuyện, hai mắt chớp chớp, những bụi tuyết trên lông mi theo đó từ từ rơi xuống.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti đỏ ửng vì lạnh, môi và mũi đều ửng đỏ, chỉ có đôi mắt đen lay láy trong suốt như ngọc trai, vô cùng xinh đẹp.


Nhạc Thính Phong đỡ Thanh Ti dậy, “Có đau không?”

Thanh Ti gật đâu: “Có một chút.”

Nhạc Thính Phong xoa đầu Thanh Ti: “Chúng mình không chơi nữa.”

Bây giờ cậu hối hận rồi, vốn dĩ lúc nãy không nên mềm lòng, không nên chơi, nếu lần sau Thanh Ti muốn chơi, thì gọi thêm Lộ Tu Triệt đến, hai cậu chơi cùng cô bé.

Thanh Ti gật đầu: “Vâng ạ”

Nhạc Thính Phong che Thanh Ti đằng sau mình, quay đầu lại nhìn thằng bé vẫn đang khóc lóc, cậu cười khinh bỉ, lớn thế này rồi còn khóc như chưa cai sữa vậy, ra dáng quá đi: “Này, mày còn định khóc đến bao giờ nữa?”

Thằng bé đó vẫn nằm dưới đất, hai chân đập thình thịch, la hét: “Anh đánh tôi, anh đánh tôi… tôi phải về nhà…huhu tôi phải về nhà mách ba mẹ.”


Nhạc Thính Phong cười lạnh lùng: “Không ngậm mồm phải không? Thế thì mày đừng có hối hận.”

Nhạc Thính Phong cúi người nắm lấy hai vốc tuyết, ra sức nặn thành hai quả cầu tuyết, sau đó ra sức đập thật mạnh và mặt thằng bé đó.

Thằng bé vừa bị đập sững sờ, sức lực của Nhạc Thính Phong còn mạnh hơn nó nhiều, đập như vậy, gần như ném đá vậy, đập vào mũi thằng bé, lúc đó mũi nó đau buốt, nước mắt cứ thế trào ra.

“Huhu… huhu… anh đánh tôi, đánh tôi…”

Nhạc Thính Phong cười lạnh: “Đánh mày thì đã sao? Tao còn chưa đánh xong đâu.”

Cậu lại cúi người vốc tuyết lên, lúc nãy thằng bé kia nắm hai quả cầu tuyết ném Thanh Ti, cậu mới chỉ ném một quả, sao đã đủ.


Nhấn Mở Bình Luận