Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

LLộ Tu Triệt vẫn luôn cho rằng ba cậu như thế đã rất quá đáng rồi, nhưng không ngờ đầu, hóa ra ông ấy còn có thể quá đáng hơn nữa.

Thất vọng sao?

Cậu lắc đầu, với một người vốn chẳng có chút hy vọng nào, nói thất vọng gì chứ, đó là một kiểu sỉ nhục đối với từ này rồi.

Đối với ba cậu, cậu không muốn nói nhiều, vì hoàn toàn không nghĩ ra nên nói gì nữa, chuyện đã như vậy có nói nhiều cũng vô dụng.

Lộ Tu Triệt đối mặt với ánh mắt lo lắng của mấy người hầu, cậu cười nói: “Sáng sớm mai mọi người đều về nhà đi, nếu nhà ở xa, tối nay về cũng được, nếu đến bến xe, không bắt được xe, thì bảo tài xế tiễn mọi người về.”


Vệ sĩ nói: “Thiếu gia, chúng tôi vẫn nên ở lại vậy.”

Lộ Tu Triệt xua xua tay: “Vậy sao được chứ, đón Tết mà, mọi người sao có thể không về nhà chứ, thu dọn đồ đạc xong, thì có thể đi rồi.”

Nữ giúp việc nói: “Thiếu gia, cậu đừng lo cho chúng tôi, bữa tối chúng tôi đã làm xong cả rồi, cậu vào nhà ăn cơm tối đi.”

Lộ Tu Triệt gật đầu: “Được, ăn cơm trước đã.”

Hôm nay là 29, nữ giúp việc đã làm rất nhiều mốn, tuy chỉ có một mình Lộ Tu Triệt ăn, nhưng họ vẫn dốc hết tâm tư làm một bàn đầy thức ăn, cứ nghĩ đến, ngày mai về nhà ăn Tết rồi, chỉ còn lại một mình thiếu gia, trong lòng họ khó chịu biết mấy.

Lộ Tu Triệt nhìn thấy món ăn trên bàn, cậu mỉm cười: “Làm nhiều món ngon như vậy một mình tôi cũng không ăn hết, chi bằng mọi người đi nấu một nồi lẩu đi. Chúng ta ăn lẩu, nếu mọi người giờ vẫn chưa về nhà, vậy tối nay cùng tôi ăn lẩu một bữa đi, xem như bữa cơm Tất niên của tôi.”

Thế nên, mấy nữ giúp việc trong nhà liền bận rộn hẳn lên, chẳng bao lâu sau nồi nẩu đã chuẩn bị xong.

Lộ Tu Triệt gọi hết mấy người còn chưa về quê đến, ngồi xuống, cùng cậu ăn tối.


Bữa tối này, cũng thật náo nhiệt, không có ba cậu, Lộ Tu Triệt ngược lại ăn càng vui vẻ hơn.

Sau khi ăn xong, Lộ Tu Triệt lên lầu, bảo mấy người họ giải tán, ai cần về quê, đều về đi.

Vệ sĩ và mấy người hầu đang ngồi dưới nhà, sắc mặt ai nấy đều chẳng được tốt gì mấy.

“Rốt cuộc tiên sinh nghĩ gì vậy chứ, đây là đứa con trai duy nhất của ông ấy mà? Trước đây ông ấy cũng không quá đáng như thế. Bây giờ thiếu gia đã trở nên tốt hơn, ngược lại ba cậu ấy thì càng ngày càng không ra thể thống gì.”

“Đúng đó, hôm nay là 29, cả ngày cũng chẳng về nhà. Tôi nghĩ đến liền bực tức, người đàn bà bên ngoài đó rốt cuộc là yêu nghiệt gì chứ, mê hoặc tâm trí của ông ấy, khiến ông ấy không thèm về nhà?”

“Haiz, ai biết chứ, nói không chừng, bây giờ ông ấy đang ở bên ngoài hưởng thụ khoái lạc.”

“Hưởng thụ khoái lạc? Tôi thật hy vọng, thiếu gia chúng ta có thể mãi mãi khỏe mạnh vui vẻ.”

Mọi người ở bên dưới bất bình tức giận, nhưng họ có bất bình mấy cũng vô dụng? Bọn họ đến chỉ để làm công, người phát lương cho họ là Lộ Hướng Đông, điều duy nhất họ có thể làm là cố gắng chăm sóc Lộ Tu Triệt thật tốt, những chuyện khác, thì chẳng thể làm gì được.


Mọi người giải tán, ai về nhà thì về nhà, ai đi ngủ thì đi ngủ.

Lộ Tu Triệt tắm rửa xong bước ra, nhìn thấy chiếc mũ trên giường, cậu mỉm cười.

Cậu đặt chiếc mũ lên đầu giường, cầm một quyển sách lắp ráp tiếng Anh ngồi ở đầu giường xem, chẳng có gì có thể ảnh hưởng tâm trạng đọc sách của cậu.

Hơn 11 giờ, điện thoại của cậu reo lên, là tiếng tin nhắn. Cậu cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của ba cậu: “Tiểu Triệt, ngày mai 9 giờ sáng, ba trở về đón con. Con chuẩn bị trước đi nhé.”

Lộ Tu Triệt cười mỉa mai, đã chột dạ đến mức cả điện thoại cũng không dám gọi về rồi sao? Đúng là đã vô cùng xấu hổ rồi.

Cậu trực tiếp xóa tin nhắn đi, sau đó tắt máy, tiếp tục đọc sách.

Nhóm dịch: Mèo Xinh


Nhấn Mở Bình Luận