Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nhạc Thính Phong chạy đến, kéo cánh tay của cậu lôi đi: “Tớ đã mua rất nhiều pháo và pháo hoa. Tối nay ăn cơm Tất niên xong, chúng ta sẽ đi bắn pháo hoa.”

Lộ Tu Triệt gật đầu: “Được.”

Nhạc Thính Phong vốn không hỏi tại sao đêm 30, cậu lại một mình ở nhà, sao không đến nhà ông nội cậu, sao ba cậu không trở về.

Thật ra Nhạc Thính Phong cũng có thể đoán được đại khái, người ba đó của Lộ Tu Triệt, hai mắt và trái tim đã bị mê hoặc cả rồi, đâu còn tâm trạng quan tâm đến con trai.

May mà cậu cảm thấy không đúng lắm gọi sang điện thoại bàn, bằng không, đêm 30 Tết này, một mình cậu ấy phải trải qua thế nào?


Du Dực đứng trước xe đợi hai cậu, nhìn thấy hai cậu bước ra thì liền mở cửa xe: “Mau lên xe, hôm nay chắc sẽ có tuyết đó.”

Lộ Tu Triệt gãi gãi đầu, nói: “Chú, muộn như vậy rồi, còn làm phiền hai người đến đón cháu.”

Du Dực nhìn thấy mắt của Lộ Tu Triệt đỏ ửng, lông mi còn hơi ướt, rõ ràng vừa khóc xong, nhưng anh giả vờ như không nhìn thấy, xoa xoa đầu cậu, “Giờ này trễ gì chứ, hôm nay là đêm 30 còn phải đón Giao thừa mà, cả đêm cũng không ngủ, đi thôi về nhà ăn cơm Tất niên.”

Mở cửa xe, Lộ Tu Triệt nhìn thấy cái đầu nhỏ của Thanh Ti chui ra.

“Thanh Ti, cũng đến à.”

Thanh Ti cười nói: “Dù gì ở nhà cũng không làm gì, nên em đến cùng, mọi người mau lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Đóng cửa lại, Du Dực nói: “Ngồi vững nhé, chúng ta về nhà thôi.”

Trên đường đến Hạ gia, Lộ Tu Triệt cảm thấy bản thân bỗng chốc như được sống lại vậy, tuy người thân cậu không giống như người thân, nhưng, ít nhất cậu còn có bạn tốt.


Giữa đêm đông lạnh lẽo này, cũng không để cậu cô độc một mình.

Khoảng khắc Nhạc Thính Phong xuất hiện, Lộ Tu Triệt thật sự cảm thấy, sau này bất luận xảy ra chuyện gì, chỉ cần Nhạc Thính Phong cần giúp đỡ, cậu sẽ không chút do dự xông đến.

Xe dừng lại, Lộ Tu Triệt nhìn thấy trên cửa sổ và hàng rào đều treo lòng đèn đỏ, đèn màu, vẫn chưa vào cửa, cậu đã cảm thấy mùi vị Tết ập đến rồi.

Tô Ngưng Mi sớm đã đứng đợi họ rồi, qua cánh cửa sổ nhìn thấy, xe trở về, liền chạy nhanh ra mở cửa phòng khách, nói: “Về rồi, về rồi, có thể nấu sủi cảo rồi...”

Nói xong, liền vội vã chạy vào bếp, sẵn tiện gọi Hạ An Lan, giúp cô một tay nấu sủi cảo.

Hạ An Lan đứng sau lưng cô nói: “Em làm từ từ thôi, không vội.”

...

Du Dực bế Thanh Ti lên, “Đi, mau vào trong, rửa tay ăn cơm thôi.”


Lộ Tu Triệt đi theo sau anh, vừa bước vào, hơi ấm đã ập đến.

Nhiếp Thu Sính xoa xoa đầu của Lộ Tu Triệt, “Tốc độ của mấy chú cháu cũng nhanh thật đấy, mau vào rửa tay đi, rồi sang ăn cơm.”

Hạ gia rất đông người, rất náo nhiệt, nhưng không có một ai hỏi cậu sao lại một mình ở nhà, không có ai dùng ánh mắt thương hại để nhìn cậu, họ đều tránh chạm vào vết thương của cậu. Mọi người đều rất hoan nghênh cậu đến. Cậu có một ảo giác cậu chính là một thành viên trong ngôi nhà này vậy.

Lộ Tu Triệt rất nhanh đã hòa nhập vào, vui vẻ đi theo Thanh Ti và Nhạc Thính Phong, bị dẫn đến ngồi xuống ăn cơm, không ai xem cậu là khách cả, không có ngượng ngùng, không có gò ép, ai nấy đối xử với cậu, cũng giống như đối với Nhạc Thính Phong và Thanh Ti vậy.

Chớp mắt, Lộ Tu Triệt đem tất cả những chuyện xảy ra ban sáng ném hết sang một bên. Cơ hội hưởng thụ thời khắc như thế này không nhiều, cậu phải trân trọng.

Đây là cái Tết thương tâm nhất của Lộ Tu Triệt, cũng là cái Tết vui vẻ nhất náo nhiệt nhất của cậu.

Nhóm dịch: Mèo Xinh


Nhấn Mở Bình Luận