Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lộ tu Triệt lắc đầu không cầm.

Hôm đó biết được ba mẹ một chốc một lát thua nhiều thế, trong lòng cậu còn mừng thầm kia.

Du Dực không cầm lại: “Những thứ này chẳng có chút ích lợi gì cho chú cả, xe để ở nhà cũng chiếm nhiều chỗ quá, hôm đó cố ý để ba cháu thua, chỉ vì muốn dạy cho anh ta một bài học… Còn về những thứ này, chú cũng không bảo cháu đưa cho anh ta, mà bảo cháu tự mình cầm lấy, coi như tài khoản của riêng mình, nếu cháu thấy cháu không dùng đến xe, thì để chú tìm người bán đi đổi lấy tiền…”

Lộ Tu Triệt biết được ý của Du Dực, mặc dù ở nhà họ Lộ bây giờ, cậu không thiếu gì cả, nhưng vẫn nên tự mình có một quỹ riêng, cậu gật đầu: “Cảm ơn chú Du.”


Lộ Tu Triệt lấy đồng hồ và chìa khóa xe ra đưa cho Du Dực: “Chú Du, phiền chú bán cả chiếc đồng hồ này đi nữa.”

“Được.” Du Dực gật đầu, anh rất thích những đứa trẻ thông minh như Lộ Tu Triệt, biết được đúng lúc cần quyết đoán làm việc gì.

“Mau vào đi, đừng để muộn lễ khai giảng.”

Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt cùng nhau bước vào trường, quay trở lại phòng học cũ, Lộ Tu Triệt thở dài: “Không ngờ rằng, có ngày tớ lại thấy đi học còn thích hơn.”

Ở trường, cho dù vẫn có chuyện này chuyện kia, nhưng so với những chuyện ở nhà, thì chẳng nhằm nhò gì.

Trải qua kỳ nghỉ đông, Lộ Tu Triệt đã hiểu ra một điều rằng, nếu cậu muốn thoát khỏi nhà họ Lộ, thì nhất định phải khiến mình xuất sắc, xuất sắc hơn nữa, đợi đến khi cậu xuất sắc hơn tất cả mọi người ở nhà họ Lộ, đến lúc ấy cậu có thể nắm bắt được vận mệnh của mình rồi.

Mà môt người muốn trở nên xuất sắc, thì trong quá trình trưởng thành, không ngừng phải hấp thụ những kiến thức mới, không ngừng mở rộng tầm mắt của mình, không chỉ cần rèn luyện cơ thể, mà còn phải vũ trang cho cả đầu óc nữa.

Học tập, là con đường mà nhất định cậu phải trải qua.


Nhạc Thính Phong đứng bên cạnh không chịu ngồi xuống, cậu đá chân Lộ Tu Triệt: “Đừng than vãn nữa, mau đi lau bàn.”

Lộ Tu Triệt không muốn rời khỏi chỗ: “Sao cậu không đi mà lau.”

Nhạc Thính Phong thản nhiên đáp: “Nhanh lên, đừng thoái thác nữa, lúc ở nhà tớ, đừng quên cậu đã bảo là cậu nợ tớ quá nhiều, bảo cậu lau mỗi cái bàn thôi cũng không được?”

Khóe miệng Lộ Tu Triệt giật giật, con người này, đúng là mặt dày quá đáng.

Thế nên Lộ Thiếu gia, một người chưa từng làm những việc này bao giờ, rút chiếc khăn tay đắt tiền của mình ra, thấm nước, lau thật sạch sẽ bàn ghế, “Nhạc Thiếu gia, mời ngồi.”

Nhạc Thính Phong không hề khách khí, ngồi xuống, Lộ Tu Triệt chép miệng ngồi xuống ngay sau đó, cố tình đụng mạnh vào người cậu.

Chuông báo giờ vào học vang lên, các bạn trong lớp đều đã tới đủ, cô chủ nhiệm Tống hình như càng tròn trịa hơn sau kỳ nghỉ đông, cô nói ngắn gọn với cả lớp vài câu, rồi dẫn cả đội ra sân vận động.


Hôm nay bắt đầu vào học, không thể thiếu lễ khai giang, thầy hiệu trường còn có điều muốn nói với mọi người.

Các lớp sáu bảy tám đều đã theo thầy cô chủ nhiệm đứng đúng vào chỗ được chỉ định, hiệu trưởng và tất cả các thầy cô giáo đều đứng trên bục trước mặt.

Sau khi đội ngũ đã đứng chỉnh tề, bắt đầu kéo cờ hát quốc ca, sau đó, thầy hiệu trưởng bắt đầu phát biểu, tóm lại là hấp thu các bài học về trước, cố gắng học tập, phấn đấu vì tương lai.

Một câu như vậy là có thể tổng kết tất cả bài phát biểu, nhưng lại được thầy hiệu trưởng nói cả nửa tiếng đồng hồ, các cô cậu học sinh đứng dưới run rẩy trong gió lạnh.

Lộ Tu Triệt kéo khóa áo lên tận cằm, nói với Nhạc Thính Phong: “Tớ nói cho cậu biết, tớ ghét nhất là khai giảng, có gì mà nói nhiều vậy, đứng đây nghe thầy ấy nói, không bằng quay về lớp làm vài bài tập.”



Nhấn Mở Bình Luận