Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lộ Hướng Đông quay đầu nhìn Dư Viễn Phàm đi ra, tiếc nuối nói: “Tiểu Phàm thật hiểu chuyện…”

Dư Mộng Nhân cúi đầu, “Chứ sao nữa, không hiểu chuyện làm sao được, bị cuộc sống đùn đẩy, ăn no mặc đủ cũng là vấn đề, lại còn có ai coi nó là thiếu gia mà cung phụng nữa, tất nhiên phải học cách biết điều.”

Những lời nói đó càng khiến Lộ Hướng Đông áy náy. Hắn nắm lấy tay Dư Mộng Nhân: “Về sau, Dư Viễn Phàm là thiếu gia nhà họ Lộ, không ai được xem nhẹ nó.”

Dư Mộng Nhân ngẩng đầu lên: “Mặc dù, em tin anh… nhưng chính anh cũng biết, tình hình nhà họ Lộ, đừng nói hai người chúng ta, ngay cả Tiểu Phàm muốn bước vào cũng là vấn đề, cho dù…Lộ tiên sinh đồng ý rồi, còn Tiểu Triệt thì sao?”


Lộ Hướng Đông quặt thắt lòng, đúng vậy, Lộ Tu Triệt nhất định sẽ không đồng ý: “Tiểu Triệt… bây giờ nó không giống trước đây nữa rồi, anh nghĩ, sẽ không phải là vấn đề lớn.”

Khi nói những lời này, Lộ Hướng Đông có chút nghi ngờ, mặc dù Lộ Tu Triệt không giống như trước nữa, nhưng… sau lưng nó còn có nhà họ Hạ nữa.

Dư Mộng Nhân bất lực nói: “Tiểu Triệt vẫn còn là một đứa trẻ, nó không có tội tình gì cả. Nó làm mưa làm gió ở nhà họ Lộ bao nhiêu năm nay, bỗng chốc trong nhà lại xuất hiện thêm một thiếu gia nữa, lại còn lớn tuổi hơn nó, gặp phải đả kích lớn như vậy, đừng nói một đứa trẻ, ngay cả người lớn cũng không chịu đựng được.”

Lộ Hướng Đông thương xót cho sự hiền lành tốt bụng của Dư Mộng Nhân, đến bây giờ cô ta vẫn đang nói giúp cho Lộ Tu Triệt.

“Em đừng lo những chuyện này nữa, cố gắng dưỡng sức, ngày mai anh sẽ cho người đem một vài thức bổ dưỡng đến, em phải chăm sóc tốt cho bản thân mình.”

Dư Mộng Nhân lắc đầu: “Anh đừng để ý đến em nữa, nếu để ông lão biết anh còn chạy ra tìm em, thì anh đen đủi chắc rồi, chắc sẽ không thoát khỏi một trận đòn nữa đâu, anh mau về đi.”

Lộ Hướng Đông nắm chặt lấy tay cô: “Anh vẫn còn muốn ở bên em và con.”


Một nụ cười mỉm xuất hiện trên khuôn mặt xanh xao của Dư Mộng Nhân: “Được rồi, mau về đi… về sau, sẽ vẫn còn có lúc được ở bên nhau.”

Lộ Hướng Đông cảm thấy những lời này rất đúng: “Đúng vậy, về sau vẫn còn, nhất định là như thế, thế… anh đi về đây.”

“Đi đi, em… không tiễn anh nữa.” Dư Mộng Nhân cười khổ sở.

Lộ Hướng Đông xót xa: “Lần này con không còn nữa, nhưng em vẫn còn Tiểu Phàm, em đừng nghĩ ngợi nhiều nữa có được không?”

Dư Mộng Nhân mỉm cười: “Thực ra từ lúc nghe anh nói, anh đánh em là để giữ mạng sống cho em, từ lúc đó em đã tha thứ cho anh rồi, nếu không tin anh thì, em cũng sẽ không yêu anh thêm lần thứ hai nữa.”

Lộ Hướng Đông ôm chặt lấy cô ta, thì thầm bên tai: “Mộng Nhân, đợi anh cưới em về làm vợ.”


Nói xong, anh ta buông Mộng Nhân ra, quay người rời đi. Có con trai rồi, Lộ Hướng Đông lâng lâng sung sướng, đến vết thương trên người cũng không còn cảm thấy đau nữa.

Sau tiếng cửa đóng lại, biểu cảm trên mặt Dư Mộng Nhân trở thành một nụ cười sắc lạnh có phần nham hiểm.

Dư Viễn Phàm đi từ phòng ngủ ra: “Về rồi?”

“Về rồi.”

Dư Mộng Nhân đi đến trước mặt cậu ta, hai tay nắm lấy vai cậu, cúi đầu nói: “Tiểu Phàm, lần này con làm tốt lắm, phối hợp hoàn toàn trùng khớp với mẹ. Mẹ đã nói rồi, mẹ sẽ khiến con trở thành thiếu gia nhà họ Lộ, con cứ đợi mà xem… ngày đó sắp đến rồi.”

Dư Viễn Phàm nói: “Mẹ, ngày mai mẹ nói với ông ấy, con muốn học ở trường của Lộ Tu Triệt, dù sao cũng là anh em, cần phải bồi dưỡng tình cảm.”


Nhấn Mở Bình Luận