Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Những lời nói của ông lão sắc bén dứt khoát, không hề có chút cảm xúc nào trong đó.

Lộ Hướng Đông kinh hãi: “Ba, sao ba nỡ đối xử thế với con? Con là con đẻ của ba mà.”

Hắn tưởng rằng ông lão nể tình Tiểu Phàm là con cháu nhà họ Lộ, cho dù không chấp nhận, cũng sẽ suy nghĩ thấu đáo, nhưng không ngờ ông lão lại tuyệt tình như vậy, điều này hắn không thể nào ngờ được.

Lộ lão gia cười lạnh lùng: “Đúng vậy, anh là con đẻ của tôi, nếu anh không phải con đẻ của tôi, tôi đã đánh chết anh từ lâu rồi, còn để anh chạy ra ngoài làm mất mặt tôi?”


Bởi vì là con trai đẻ, nên ông lão đã rất khoan nhượng với Lộ Hướng Đông rồi, tiếc là, đứa con trai ngu ngốc của ông không cảm thấy như vậy.

Ngược lại, hắn lại cam thấy ông lão cố tình nhắm vào mình.

Lộ Hướng Đông khổ sở cầu xin: “Ba, đó là cháu của ba, cháu ruột của ba, nếu ba không tin, con có thể đi làm xét nghiệm AND một lần nữa. Ba có thể tự mình tìm các chuyên gia ở bệnh viện, nếu ba nhìn đứa cháu đó không vừa mắt, thì tạm thời con có thể để hai mẹ con họ sống ở ngoài, thế nhưng, nói thế nào thì đứa bé cũng phải theo họ con.”

Lộ Hướng Đông đã hứa với Dư Mộng Nhân và Dư Viễn Phàm rằng, nếu không thể để bọn họ vào nhà họ Lộ, thì Lộ Hướng Đông không còn mặt mũi nào đi gặp họ nữa.

Hơn nưa, hắn cũng không thể nào từ bỏ con trai mình.

Thầy bói đã nói rồi, con trai là chìa khóa để hắn giải hạn. Không có con trai, nửa đời về sau của hắn sẽ không được thuận lợi nữa, thế nên đứa con trai này, nhất định hắn phải nhận.

Đương nhiên, hắn cũng không thể từ bỏ thân phận của mình ở nhà họ Lộ, không thể từ bỏ những thứ mà thân phận này đem đến cho hắn.

Ông lão lạnh lùng nhìn hắn, “Lúc nãy tôi đã nói rấ rõ ràng ràng, anh chỉ có hai sự lựa chọn đó thôi, anh tự mình chọn đi. Tôi cho anh quyền tự do lựa chọn, anh tự mình xem làm thế nào thì làm.”


Ông lão quay người đi lên gác, ông không còn lời nào để nói với đứa con trai ngu ngốc này nữa.

Dư Viễn Phàm cũng là một đứa cháu trai, nhưng ông không thể vì thế mà từ bỏ một đứa cháu trai quan trọng hơn nhiều.

Nếu để Dư Viễn Phàm bước vào nhà họ Lộ, để Lộ Tu Triệt biết được, thì chắc chắn sẽ không xong chuyện.

Hơn nữa, Lộ Tu Triệt đã rất ghét Lộ Hướng Đông rồi, giải quyết không xong, khéo vì chuyện này mà đâm ra hận nhà họ Lộ.

Tất cả mọi báu vật nhà họ Lộ đều nằm ở một mình Lộ Tu Triệt, tương lai của nhà họ Lộ, phải dựa vào đứa cháu trai đó.

Thế nên, Dư Viễn Phàm có xuất sắc hơn nữa thì đã làm sao? Đằng sau lưng nó không có nhà họ Hạ.

Cho dù Tiểu Triệt không giỏi gì hết, nhưng chỉ dựa vào nhà họ Hạ đứng đằng sau cậu, ông Lộ cũng không thể nào chọn Dư Viễn Phàm.

Lộ Hướng Đông hét to sau lưng ông Lộ: “Ba, ba không để cho Tiểu Phàm vào nhà họ Lộ có phải vì Tiểu Triệt không?”


Ông Lộ không thèm để ý đến hắn, vờ như không nghe thấy.

Lộ Hướng Đông dũng cảm hét lớn: “Ba, con biết ba muốn mượn Tiểu Triệt để gắn kết với nhà họ Hạ, có phải ba sợ rằng Tiểu Triệt không thích Tiểu Phàm, không đồng ý cho nó vào nhà, đến lúc đó nó chạy đến nhà họ Hạ mách tội, thì nhà chúng ta sẽ khó xử?”

Mặc dù Lộ Hướng Đông có ngu ngốc thật, nhưng hắn cũng có phần thấu hiểu tâm tư ba mình.

Nhưng chính vì sự thấu hiểu này, khiến hắn càng thêm ghét nhà họ Hạ, bọn họ là cái thá gì, cho dù có lợi hại hơn nữa, cũng dựa vào đâu mà xí vào chuyện nhà người khác?

Ông lão dừng bước, Lộ Hướng Đông tiếp tục nói: “Nhưng mà, ba ơi, đây là chuyện trong nhà mình, nhà họ Hạ có năng lực thế nào đi chăng nữa, chẳng lẽ lại quản cả chuyện ba con nhà ngươi ta nhận nhau?”

“Ba, Tiểu Phàm rất xuất sắc, nó xuất sắc hơn Tu Triệt nhiều, không phải nhà chúng ta còn thiếu một đứa trẻ xuất sắc sao?”


Nhấn Mở Bình Luận