Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lộ Tu Triệt phụ hoạ: “Đúng rồi, nói cứ như là chúng em là một đám nhàm chán, chỉ đặc biệt chờ cậu ta đến đây để chỉnh cậu ta vậy. Cô Tống, cậu ta nói cậu ta bị hãm hại, bọn em cũng nói bọn em bị oan uổng đó. Mọi người thấy có đúng không?”

Lộ Tu Triệt nói xong, một âm thanh vang dội vang lên: “Nói rất đúng!”

Uỷ viên Thể dục là một nam sinh có vóc dáng cao lớn, bình thường giọng nói cậu ta rất vang, lần này lại còn rống lên như vậy khiến mọi người đều có chút giật mình.


Uỷ viên học tập cũng đứng lên: “Đúng vậy, đúng vậy, chúng em cũng không biết cậu ta, càng không quen cậu ta, vì cớ gì mà phải nhằm vào cậu ta mà hãm hại. Cô giáo, lời này căn bản là không lọt tai chút nào?”

“Bọn em cũng không phải mấy kẻ tội ác tày trời, sao phải cố ý chĩa mũi dùi vào người khác chứ.”

Lộ Tu Triệt chờ mọi người trong lớp nói không sai biệt lắm thì mới nói: “Cô giáo, giờ đã tan học rồi, cũng đã giữa trưa, các bạn trong lớp cũng đã đói bụng lắm rồi, ai cũng muốn nhanh chóng về nhà ăn trưa rồi còn đến trường. Có những bạn có nhà cách xa trường, mất rất nhiều thời gian để về nhà. Chúng ta có thể đừng lãng phí thời gian quý giá của mọi người như thế này không cô?”

Nhạc Thính Phong đứng lên, khoác cặp: “Đúng vậy, cô giáo, em gái em còn đang ở trường tiểu học đối diện, mỗi buổi trưa tan học em đều phải đi đón em ấy. Trường tiểu học vốn nghỉ sớm hơn chúng ta, giờ em đi là đã muộn rồi, chúng ta có thể đừng dây dưa thời gian được không? Emm gái em còn đang ở bên kia chờ em đón đó ạ.”

Lời oán thán của các học trò trong lớp rất lớn, ai cũng đều chờ tan học để đi ăn cơm, kết quả là đến giờ vẫn không đi được, làm gì có ai vui vẻ cho nổi?


Cô giáo Tống thấy chuyện hôm nay sẽ không giải quyết được, đành nói: “Chuyện hôm nay để buổi chiều nói sau, các em mau về nhà ăn cơm đi.”

Dư Viễn Phàm sốt ruột: “Cô Tống… Sao lại để cho bọn họ đi như vậy, chuyện cái ghế nếu không giải quyết nhanh chóng, để bọn họ có thêm thời gian dàn xếp thì tới buổi chiều sẽ càng không tìm được manh mối nữa đâu.”

Măc dù tính tình cô giáo Tống có tốt đến đâu thì cũng không chịu nổi được nữa, trách cứ nói: “Vậy em còn muốn thế nào? Em có chứng cớ xác thực không? Em có thể khẳng định 100% là có người nhằm vào em không? Nếu không thể thì trước hết em im miệng lại cho cô. Dư Viễn Phàm, nơi này không phải là nhà em, đây là trường học, giữa trưa là tan học, toàn bộ hơn 30 bạn học trong lớp này đều đang chờ về nhà ăn cơm, không lẽ em sẽ vì sự ngờ vực vô căn cứ của mình mà khiến cho toàn bộ bạn học trong lớp này phải đói bụng ngồi lại đây ư?”

Các học sinh trong lớp đang lục tục rời đi nghe thấy cô Tống nói vậy thì đều vỗ tay.

“Cô giáo nói đúng, không có chứng cớ thì đừng có nói xấu người khác lung tung.”

Cô giáo Tống phất tay để bọn họ đi: “Nhanh về nhà đi, đi đường cẩn thận.”


Dư Viễn Phàm sốt ruột lôi kéo cô giáo Tống, nói: “Cô Tống, em thật sự không nói sai đâu, thật sự có vấn đề mà. Sau khi em tự giới thiệu xong, khi bước xuống khỏi bục giảng, đi chưa được hai bước liền cảm thấy như chân mình giẫm phải cái gì đó, còn chưa kịp nhìn xem là gì thì thân mình đã mất trọng tâm mà ngã về phía trước, rồi ngã thẳng xuống nền đất.”

Cô giáo Tống quả thật là không còn kiên nhẫn nữa: “Được, được, em nói là có cái gì đó, vậy em đến đi, em nói cho cô biết cái đó là cái gì, em đưa chứng cớ ra đi?”

“Cô giáo, cô biết rõ là giờ em không thể lấy ra được chứng cớ nào mà?” Dư Viễn Phàm gấp đến nỗi hai mắt ửng đỏ.

Cô giáo Tống hít sâu một hơi: “Nếu em không có chứng cớ thì đừng nói nữa. Dư Viễn Phàm, chuyện hôm nay, cô thấy em là học sinh mới, hết thảy vẫn chưa thích ứng được, cũng chưa bỏ được thói quen cho nên mới không cẩn thận mà gây náo loạn ra nông nỗi này. Nhưng mà chính em cũng phải biết rằng, nơi này không phải nhà của em, đây là trường học, là trường học đó…”


Nhấn Mở Bình Luận