Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Dư Viễn Phàm vừa nghe lời này, tâm can liền hung hăng run rẩy hai cái, tên nam sinh này rốt cuộc có thù hận gì với cậu vậy, đây không phải là muốn hại chết cậu hay sao

Cậu đương nhiên là không phải thật sự muốn đi tìm chết mà, cậu chỉ muốn hù dọa hai ông bà giáo viên này thôi mà, cậu cũng chỉ muốn biến chuyện này từ lớn hoá nhỏ, từ nhỏ biến thành không có, để trường học không xử phạt cậu ta mà thôi.

Mắt thấy sắp đạt được mục tiêu thì nam sinh này lại đột nhiên xuất hiện khiến trong lòng Dư Viễn Phàm không yên.

Nhưng mà cậu ta giờ đã ngồi trên lan can bảo hộ, chắc chắn không thể dễ dàng đi xuống, cậu ta phải khiến trường học thoả hiệp với mình mới được.


Vì vậy, Dư Viễn Phàm nói với Nhạc Thính Phong, hô lớn: “Từ buổi sáng nay, lúc tôi vừa mới vào lớp, cậu đã bắt đầu nhằm vào tôi. Cho tới tận bây giờ, tôi chỉ muốn hỏi, tôi với cậu có thâm thù đại hận gì mà cậu chưa thấy tôi chết cậu chưa vui vẻ vậy?”

Nói xong, thân thể Dư Viễn Phàm còn cố tình đung đưa, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống vậy.

Cô giáo Tống và thầy giáo Thể dục đều sợ tới mức muốn rụng tim. Thằng nhóc Nhạc Thính Phong này chạy tới đây để đổ thêm dầu vào lửa sao?

Lúc này mà lại nói mấy lời đó, nhỡ đâu lại thật sự kích thích Dư Viễn Phàm, khiến thằng bé nhảy xuống thật thì làm sao? Đến lúc đó, cả trường học, cả mấy giáo viên bọn họ, tất cả đều xong đời, đến lúc đó bọn họ sẽ vào sổ đen của bộ giáo dục, cả đời này bọn họ đừng mơ làm giáo viên được nữa.

Thầy giáo Thể dục tức giận, vội vàng gầm lên với Nhạc Thính Phong: “Em học sinh này, em làm cái gì vậy, mau quay về, đây là chuyện em có thể quản chắc?”

Ông thật sự muốn bùng nổ lắm rồi, bắt được một học sinh có phẩm hạnh không ra sao, giờ còn chưa kịp xử lý, nó đã làm cái trò muốn nhảy lầu tự tử này.


Còn chưa khuyên được người xuống dưới thì lại thêm một đứa nữa chạy đến góp vui thế này, thật sự là khiến người ta vô cùng đau đầu mà.

Cô giáo Tống vội vàng chạy lại kéo tay Nhạc Thính Phong, thấp giọng nói: “Thính Phong, em mau quay về lớp đi, đừng ở chỗ này góp vui nữa, chuyện này không phải là chuyện mà em có thể quản đâu.”

Ít nhiều cô cũng có thể hiểu rằng Nhạc Thính Phong muốn làm gì, nhưng mà, trường học của bọn họ không chịu được sự mạo hiểm lớn kiểu này. Đối với vấn đề học sinh, không thể có dù chỉ là nửa điểm sai lầm, nếu thực sự xảy ra chuyện học sinh tự tử thì thứ bị huỷ hoại chính là danh dự của trường, thậm chí tương lai nhiều năm về sau, vẫn có thể bị vụ bê bối này quấy nhiễu.

Nhạc Thính Phong bất động, cậu không đáp lại lời của cô Tống, mà tiến lên phía trước từng bước, nhưng cậu vừa động thân thì Dư Viễn Phàm đã lập tức hét lên: “Cậu đứng lại, đừng có lại đây, tôi cảnh cáo cậu, mấy người đừng có khinh người quá đáng nhé!”

Nhạc Thính Phong không thèm để ý đến cậu ta, tiếp tục đi. Thầy giáo Thể dục vội chạy lên túm lấy cậu: “Em làm gì vậy, đừng có đi qua, em không nghe thấy sao? Em thật sự muốn khiến trường chúng ta xảy ra tai nạn chết người ư?”

Lòng bàn tay thầy giáo Thể dục đã đổ một tầng mồ hôi, ông sợ Nhạc Thính Phong lại tiếp tục kích thích Dư Viễn Phàm.

Nhạc Thính Phong xoay người xem thường, hai vị giáo viên này thật sự là không có đầu óc mà. Tên nhóc Dư Viễn Phàm này, có cho cậu ta 10 lá gan cậu ta cũng không dám nhảy xuống đâu mà? Chẳng qua cậu ta chỉ muốn hù dọa trường học một chút, muốn chối bỏ trách nhiệm chuyện cậu ta xông vào WC khi nãy mà thôi.


Nhạc Thính Phong bị thầy giáo Thể dục giữ chặt không thể động đậy. Cậu nâng cằm cười lạnh, nhìn Dư Viễn Phàm giống như đang xem tấu hài.

Cậu khinh thường nói: “Khinh người quá đáng ư? Cậu đang tính toán gì đây, cậu có dám để cho tôi tới thu thập cậu không?”

Nhạc Thính Phong quả thật là không quen nhìn đức hạnh kiểu này của Dư Viễn Phàm, không có tiền đồ mà, mấy chuyện một khóc hai nháo ba thắt cổ mà cũng đem hù dọa người khác, nếu có bản lĩnh thì tự mình đi thăm dò đi chứ, ai lại diễn hài kịch nhảy lên nhảy xuống khiến người khác chán ghét thế này.

Mặt Dư Viễn Phàm lúc đỏ lúc trắng, chẳng khác nào cái bảng màu: “Cậu… Cậu… Cậu…”

Cậu bị tức đến nỗi không nói nổi thành lời, tên này đúng là ngây thơ, dám đối nghịch với cậu khắp nơi thế này sao.


Nhấn Mở Bình Luận