Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

“Kiểm điểm? Bắt tôi viết ư? Thầy Thể dục à, thầy khẳng định chứ? Thầy muốn đổi người khác đến làm chủ nhiệm thay hay sao?

Một câu của Nhạc Thính Phong khiến cho thầy giáo Thể dục không nén được giận: “Cậu… Nhạc Thính Phong, tôi biết bối cảnh nhà cậu lợi hại, nhưng cậu cũng đừng quá kiêu ngạo, đây là trường học…”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Đúng, nhà tôi lợi hại lợi hại như vậy đó, thì làm sao? Tôi không tính chuyện các người không khen thưởng tôi là học sinh tốt hăng hái làm việc nghĩa thì thôi, còn muốn xử phạt tôi ư? Đầu óc thầy có bệnh à.”

Thầy giáo Thể dục giận sôi lên, đang muốn phát hỏa lại bị cô giáo Tống giữ lại.


“Được rồi, được rồi… mặc dù chuyện này….Tuy rằng Thính Phong làm có chút mạo hiểm, nhưng mà em ấy cũng chỉ muốn cứu người. Thầy vừa rồi đã phê bình qua, chuyện xử phạt vẫn quên đi thì hơn. Dù sao Thính Phong đúng là thấy việc nghĩa liền hăng hái làm. Nếu đối với học sinh như vậy chúng ta lại xử phạt, vậy thì về sau các học sinh khác sẽ nghĩ như thế nào?”

Tuy rằng Nhạc Thính Phong vừa rồi quả thật là khá mạo hiểm, biện pháp của cậu ta cũng quá cực đoan. Nhưng mà… có thể nhanh như thế đã đưa được người xuống. Trong lòng cô giáo Tống vẫn cảm thấy Nhạc Thính Phong, đứa bé này thật sự rất lợi hại, so với người làm giáo viên như cô còn lợi hại hơn.

Rất nhiều thời điểm, đối mặt Nhạc Thính Phong, cô giáo Tống đều cảm thấy thật không thể xem cậu bé là một đứa trẻ mà đối xử được.

Thầy giáo Thể dục còn muốn nói tiếp nhưng cô giáo Tống giữ chặt không cho ông nói. Lúc này trách cứ một đứa nhỏ vừa mới cứu người để làm gì chứ, cho dù phương thức cậu ta cứu người không ổn, thế nhưng kết quả là cậu ta đã thành công đem người ta cứu về đây. Nếu thật sự nhà trường muốn xử phạt, cô giáo Tống cũng không đồng ý.

Cô giáo Tống nói với Nhạc Thính Phong: “Thính Phong, mau quay về chỗ đi, một lúc nữa là vào lớp rồi. Em yên tâm, sẽ không có chuyện xử phạt em về chuyện này đâu.

Nhạc Thính Phong gật đầu, liếc mắt nhìn thầy giáo Thể dục một cái xong quay người trở về.


Cậu vừa bước vào phòng học, trong lớp lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Lộ Tu Triệt đi đầu, là người đầu tiên đứng lên vỗ tay, sau đó toàn bộ học sinh khác trong lớp đều đồng loạt đứng lên.

Bọn họ vừa rồi đều xem đến trợn tròn mắt. Cả đám đều là trẻ con non nớt, nào ai có gặp qua trường hợp như thế này. Thấy Dư Viễn Phàm trèo lên lan can nói muốn nhảy xuống, cả đám đều trợn tròn mắt, chỉ có Nhạc Thính Phong là bước ra.

Trên mặt Nhạc Thính Phong không có biểu cảm gì, cậu bước về chỗ mình ngồi, phải đi qua bục giảng. Lúc đi lên liền khoát tay, phẩy nhẹ một cái.

Bởi thế tiếng vỗ tay lục tục tản đi. Tới chỗ ngồi, Lộ Tu Triệt kích động muốn lao lên ôm lấy, lại bị cậu cản lại.

Nhạc Thính Phong ngồi xuống: “Định làm gì vậy, cẩn thận điều tiếng đó, đây là trong lớp học.”

Lộ Tu Triệt ngây dại cười hắc hắc: “Thính Phong, cậu quá lợi hại, tớ thật sự thấy sùng bái cậu rồi đó, từ nay về sau, cậu làm ca ca…”

Chứng kiến lúc Dư Viễn Phàm muốn tìm đến cái chết, Lộ Tu Triệt còn có chút lo lắng. Cậu ta dù sao cũng còn trẻ, sao có thể nhìn một người chết ngay trước mặt mình.


Hơn nữa cậu lại thấy Dư Viễn Phàm sắp sửa làm cho thầy giáo Thể dục và cô giáo thỏa hiệp, không truy cứu hắn nữa, cậu có chút thất vọng. Bao nhiêu chuẩn bị đến giờ chẳng lẽ cứ như vậy mà thất bại.

Nhưng cậu không nghĩ tới, Nhạc Thính Phong đột nhiên đứng lên đi ra ngoài. Những chuyện phát sinh sau đó khiến Lộ Tu Triệt cả đời không quên được. Vừa rồi Nhạc Thính Phong thật sự là soái đến cấp độ dải ngân hà luôn.

Nhạc Thính Phong lườm cậu ta một cái: “Được rồi, tớ cũng không muốn có một đệ đệ ngốc như cậu đâu.”

Lộ Tu Triệt cười nói: “Tớ sẽ cố gắng học cho thông minh.”

Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn ra bên ngoài. Ngoài đó cô giáo Tống và thầy giáo Thể dục đang cãi cọ gì đó, khẳng định vẫn là chuyện của cậu.


Nhấn Mở Bình Luận