Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thanh Ti sờ bụng căng phồng nói: “Mì thịt bò của nhà này thật sự rất ngon… ngày mai hình như vẫn mưa, chúng ta không về nhà, vẫn tới ăn được không?”

Lộ Tu Triệt lại nhét một miếng thịt bò vào miệng: “Anh khẳng định là không vấn đề gì, phải hỏi Nhạc Thính Phong, xem cậu ta có chịu không.”

Bị mẹ con nhà họ Dư làm ầm ĩ, ba người họ đã rất lâu không ra ngoài ăn uống như hôm nay rồi. Lộ Tu Triệt hôm nay ăn rất ngon. Chỉ thấy, Nhạc Thính Phong cầm đũa lên, ăn hết mì Thanh Ti không ăn hết, việc


này đối với cậu mà nói đã là điều bình thường, là việc quá quen rồi. Dù đã thấy không ít lần, nhưng Lộ Tu Triệt mỗi lần nhìn thấy Nhạc Thính Phong như vậy vẫn là cảm thấy có chút ngạc nhiên, loại người giống như Nhạc Thính Phong, không chịu dùng chung một chiếc chén với người khác, đến đũa sắt cũng không chịu dùng chung, rốt cuộc vì sao lại đối với Thanh Ti… không chút giữ gìn như vậy?

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Được thôi, em thích là được.”

Thanh Ti hoan hô một tiếng, gương mặt nhỏ sát lại trước mặt cậu: “Anh Thính Phong là tốt nhất!”

Nhạc Thính Phong véo véo gương mặt đầy thịt của cô, trong mắt toàn là cưng chiều. Lộ Tu Triệt sờ sờ cằm, Nhạc Thính Phong đã không phải anh trai ruột của người ta rồi.

Ăn cơm xong, thời gian cũng sắp hết rồi, ba người ai về trường người đấy.

Đi vào vườn trường, Lộ Tu Triệt đột nhiên kéo Nhạc Thính Phong lại, hất cằm về phía trước: “Nhìn thấy chưa… người phụ nữ đó đưa đứa con trai hạng nhất của mình tới rồi.”


Nhạc Thính Phong nhìn theo hướng cậu chỉ, lại nhìn thấy một người phụ nữ, kéo Dư Viễn Phàm, đến văn phòng của các thầy cô. Cậu nói: “Người phụ nữ này mới là người khó đối phó nhất.”

Có thể đưa con trai tới trường trong tình huống này, người phụ nữ này, đúng là không đơn giản. Lộ Tu Triệt cười nhạt: “Họ vẫn thật sự tới rồi.”

Nhạc Thính Phong nói: “Đợi xem đi, xem người phụ nữ này còn ra chiêu gì.”



Dư Mộng Nhân đưa Dư Viễn Phàm tìm tới phó hiệu trưởng, thầy chủ nhiệm, còn có Cô Tống.


Cô ta vẻ mặt xin lỗi khom người 90 độ với từng người bọn họ, cô ta cúi người, nói: “Xin lỗi các thầy, là lỗi của con trai tôi, sau khi tôi biết việc này, hôm qua đã dạy dỗ nghiêm khắc nó, là tôi không dạy dỗ nó tốt, nhưng… là một người mẹ, tôi vẫn hy vọng nhà trường có thể cho nó một cơ hội…”

Dư Viễn Phàm đứng bên cạnh Dư Mộng Nhân, sắc mặt rất không tốt, nửa bên mặt sưng vù, rõ ràng là bị đánh. Thầy hiệu phó và Cô Tống nhìn nhau một cái, không ai nói chuyện.

Giọng Dư Mộng Nhân run rẩy tiếp tục nói: “Con làm sai, thì phải chịu trừng phạt, cái này tôi biết, tôi cũng không phải xin ban giám hiệu có thể xử lý nhẹ tay, tôi trái lại hy vọng, có thể xử phạt nặng một chút, để nó ghi nhớ bài học lần này… nhưng… giờ suy cho cùng con còn nhỏ, chính là lúc phải hướng dẫn. Tôi chân thành thỉnh cầu các thầy đừng vứt bỏ nó, xin các thầy đó… nếu, nếu… lần này cứ vứt bỏ nó như vậy, đứa trẻ này cả đời này coi như xong rồi, nó mới vừa 14 tuổi, nó vẫn là trẻ con.”

Dư Mộng Nhân luôn giữ tư thế khom người, bộ dạng cầu xin, hèn mọn khiến ba người có mặt đều cảm thấy có chút khó xử. Cô Tống đến đỡ Dư Mộng Nhân: “Cô Dư đứng lên trước, có gì chúng ta từ từ nói…”

Dư Mộng Nhân lú này mới đứng lên: “Con tôi làm chuyện này, tôi bất luận thật giả, đều xấu hổ gặp người, nhưng… có lẽ là tôi luôn không suy nghĩ tới cảm nhận của nó. Nó từ nhỏ chưa từng nếm qua mùi vị tình cha là gì, nó luôn sống không hạnh phúc…”


Nhấn Mở Bình Luận