Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lộ Tu Triệt nhìn theo tầm mắt của cậu: “Bên đó? Bên đó có gì?”

Nhạc Thính Phong cười: “Bên đó có Dư Viễn Phàm.”

Lộ Tu Triệt kinh ngạc: “Cái gì? Có cậu ta, sao có thể cậu ta ở đâu?”

“Nhìn người trên bục đó, nhìn thấy chưa?”

Lộ Tu Triệt nhìn sang, thấy trên bục có mấy người ngồi, “Người nào, Nhạc Thính Phong, cậu đừng vì thắng cuộc, cố ý lừa tôi đấy?”


Nhạc Thính Phong đá cậu một cái: “Đội mũ lưỡi trai, khẩu trang, mặc đồ đen, giống như người vừa đi ăn trộm ở nhà người khác ra.”

Lúc này Lộ Tu Triệt nhìn thấy rồi, thật sự là có một người mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai đang ngồi cô đơn trên bục.

Lộ Tu Triệt nhìn chằm chằm cậu ta một lúc lâu, lắc đầu: “Người đó đeo khẩu trang, sao cậu biết cậu ấy là Dư Viễn Phàm? Cậu dọa thôi phải không?”

Nhạc Thính Phong trợn trừng mắt nhìn cậu: “Tớđương nhiên biết… dọa cậu có cần thiết không?”

“Vậy cậu làm sao chứng minh cậu ta là Dư Viễn Phàm?”

Nhạc Thính Phong dừng lại, hét lên một tiếng với đám nam sinh đang đá bóng trong lưới sắt: “Tiểu Hổ…”

Một nam sinh trong số đó lập tức không đá bóng nữa, vội chạy tới: “Này, đại thần có việc?”

Nhạc Thính Phong chỉ vào Dư Viễn Phàm trên bục nói: “Nhìn thấy người đó không, các cậu kéo khẩu trang của cậu ta xuống.”


Nam sinh được cậu gọi là Tiểu Hổ không nói thêm lời nào, gật đầu: “Được rồi, đại thần đợi đấy.”

Lộ Tu Triệt kinh ngạc, “Đây không phải uỷ ban thể thao lớp A, sao cậu cũng quen cậu ta như vậy?”

Nhạc Thính Phong dựa vào lưới sắt, “Tuần trước cậu ta hỏi tớmột câu hỏi.”

Nhà trường để bảo vệ an toàn cho học sinh đi qua, dựng lưới thép ở bên đường và sân bóng. Nam sinh tên Tiểu Hổ đó, gọi nam sinh cùng đá bóng, cúi đầu không biết nói gì, sau đó họ rất nhanh phân tán ra, tiếp tục đá bóng. Nhưng quả bóng đó chầm chậm, muốn bay tới chỗ khán đài.

Cuối cùng có nam sinh không để ý dưới chân, vừa hay đá tới người Dư Viễn Phàm. Quả bóng đó trực tiếp đá ngã cậu về phía bên cạnh.

Tiểu Hổ nháy mắt ra hiệu với hai nam sinh, thế là mấy nam sinh nhanh nhẹn trèo lên khán đài, hai bên bọc lại, tới trước mặt Dư Viễn Phàm, trái phải trước sau chặn cậu lại: “Bạn học, cậu sao rồi, có bị thương không, ngại quá, chúng tôi đá ra ngoài rồi.”

Dư Viễn Phàm cúi đầu: “Tôi không sao…”

Tiểu Hổ nói: “Quả bóng vừa nãy đá không nhẹ, để chúng tôi xem xem, hay là đưa cậu tới phòng y tế?”

“Cảm ơn, không cần đâu.”


“Cậu đừng khách sáo với chúng tôi, để tôi xem xem, xem đã bị thương ở đâu rồi…” Tiểu Hổ giữ vai Dư Viễn Phàm, một nam sinh khác nhanh chóng đưa tay ra kéo khẩu trang trên mặt Dư Viễn Phàm.

Lộ Tu Triệt ở bên đây kê chân nhìn, khoảng cách hơi xa, nhìn không rõ ràng, cậu hơi sốt ruột, hỏi: “Vậy rốt cuộc có phải Dư Viễn Phàm không.”

“Có phải không, cậu rất nhanh sẽ biết thôi.” Nhạc Thính Phong uống xong sữa, nhăn nhăn mũi, cậu vẫn là không thích uống thứ này. Cậu giơ tay lên vứt hộp sữa hết vào thùng rác cách đó không xa một cách soái khí, trúng phóc.

Nữ sinh đi qua nhìn thấy, không nhịn được đỏ mặt, nhỏ tiếng nói: “Woa, đẹp trai quá.”

Mặt Nhạc Thính Phong lập tức lạnh đi.

Chỗ khán đài, Dư Viễn Phàm bị kéo mất khẩu trang, sợ hãi vội bịt mặt lại, quay người chạy, bị mấy người Tiểu Hổ giữ chặt lại.

Tiểu Hổ thổi còi: “Yoo… đây không phải… người dũng cảm xông vào nhà vệ sinh nữ đó sao?”


Nhấn Mở Bình Luận