Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thế nhưng, hôm nay nhìn thấy người nhà Phạm gia từng người từng người bị dẫn đi, trong lòng Trần Phong lại cảm thấy có cảm giác tức giận, tất cả những việc làm của cả nhà này thật sự khiến anh lần đầu tiên cảm thấy, con người của thế giới này có một số người thực sự hung ác đến nỗi bạn không thể tượng tượng được.

Anh lại vui mừng một lần nữa, may mà Du Dực đến, may mắn!

Nếu không phải vì Du Dực làm cho Phạm Đơn tức giận gần chết, tức đến nỗi cô ta phải nổi trận lôi đình, anh cũng không đến nỗi phát hỏa, cũng sẽ không có những chuyện về sau.

Nói tới cùng, lần này vẫn là anh Dực cứu anh ta, lần này không chỉ cứu một mình anh ta mà còn cứu cả một Trần gia nửa đời sau.


Trần Phong không biết nên cảm ơn Du Dực thế nào!

Sau khi cảnh sát rời đi, Du Dực nhìn thời gian, bây giờ đưa hai đứa nhỏ về trường, chắc vẫn kịp học nốt hai tiết cuối.

Trần Phong đi đến trước mặt Du Dực, cảm kích nói: “Anh Dực, cảm ơn anh. Tôi... sau này, còn có thể dùng được ở đâu, anh cứ việc nói.”

Anh ta có rất nhiều điều muốn nói, nhưng con người anh ta lại vốn không phải là người biết ăn nói những lời trong lòng, lúc này căn bản không nghĩ ra những lời gì khác.

Anh ta không biết cảm ơn Du Dực thế nào, cũng biết rõ hiện giờ anh không thiếu gì cả.

Việc Trần Phong có thể làm chính là khi Du Dực cần anh ta giúp đỡ, anh ta sẽ làm việc nghĩa mà không chùn bước.

Du Dực vừa cười vừa nói: “Cảm ơn tôi? Nếu tôi không đến thì hôn lễ của cậu có thể thuận lợi làm tiếp...”


Ba của Trần Phong vội vàng nói: “Đừng, cháu đừng nói vậy, nếu không phải vì cháu thì cả nhà chú đều bị lỗ lớn, nếu Trần Phong thực sự lấy một người ăn hại như vậy về nhà, nhà chúng ta sau này thực sự sẽ không thể có nổi một ngày bình yên, may là có cháu, cả nhà chúng ta đối với cháu đều cảm kích không hết.”

Mẹ của Trần Phong đứng bên cạnh cũng gật đầu lia lịa.

Trước đây họ gọi Du Dực là Tiểu Du, nhưng hiện giờ, biết được thân phận của Du Dực không đơn giản, vừa ra tay liền là ngân phiếu hơn chín vạn, hơn nữa người ta còn giúp nhà họ một việc lớn như thế, nhất thời có chút căng thắng, mất tự nhiên, đều không biết nói lời hay như thế nào.

Du Dực dường như không nhìn thấy sự căng thẳng của cặp vợ chồng già, cười nói như bình thường trêu đùa: “Chú, thím, hôm nay cũng trách cháu, là cháu hại Phong Tử mất vợ, hai người yên tâm, sau này cháu sẽ để ý nhiều hơn, nhất định đền cho Phong Tử một cô vợ.”

Câu nói này anh thật sự không nói bừa, sau này mấy cô gái chưa kết hôn trong cục anh thật sự sẽ để ý nhiều một chút.

Trong mắt anh, người anh em Trần Phong của mình là một chàng trai rất tốt, toàn thân trên dưới đều không có khuyết điểm, không sai, chân của cậu ta đã bị què, nhưng vết thương đó là bởi vì việc công mới có, một chân của cậu ta bảo vệ người dân cả một thành phố.

Nếu như có người xem thường cái chân què đó của cậu ta, Du Dực sẽ không tha cho người đó.


Ba mẹ Trần Phong ngay lập tức vui mừng mặt mày rạng rỡ, họ nhìn thấy sự lợi hại của Du Dực, là anh đã giúp cả Trần gia kéo ra khỏi đống bùn lầy, nhị lão của Trần gia đến giờ thật sự không còn lý do gì mà không tin tưởng Du Dực nữa.

Bọn họ cảm thấy Du Dực nói như vậy, vậy thì nhất định có thể giúp con trai họ tìm được vợ.

“Thật sao? Vậy thật sự cảm ơn cháu nhiều lắm, chúng ta... chúng ta đều không biết nên nói thế nào mới được...”

Trần Phong vừa nghe, gương mặt rắn rỏi bỗng đỏ ửng, vội vàng nói: “Ba mẹ... anh Dực bình thường rất bận, việc này đừng phiền anh ấy nữa...”

Du Dực vỗ vỗ vai của Trần Phong: “Giúp cậu ngắm xem có người nào thích hợp là vợ không thì vẫn có thời gian... Chú thím, lần này hai người cứ yên tâm, nhất định sẽ tìm cho Phong Tử một cô gái tốt.”

Cặp vợ chồng già của Trần gia kích động đến hai mắt đều đỏ: “Ừ, ừ... được, được...”


Nhấn Mở Bình Luận