Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nhạc Thính Phong nói một câu mà khiến hiệu trưởng sợ xanh mặt, thân mình run rẩy, bệnh tim cũng muốn tái phát luôn. Ông ta run rẩy giữ tay Nhạc Thính Phong, nói đầy thấm thía: “Em à, thầy cô trong trường của chúng ta còn rất nhiều, em không thích thầy cô ở năm ba thì năm hai cũng còn, năm hai không có thì năm nhất cũng có, mà năm nhất không có nữa… không sao hết, sắp tới trường còn mời thêm về rất nhiều thầy cô mới, tóm lại kiểu gì cũng tìm được, đừng gấp.”

Hiệu trưởng vốn định nói nếu không tìm được lớp thích hợp thì hay là cứ về lớp A đi, nhưng mà một câu kia của Nhạc Thính Phong làm ông ta phải nuốt hết những lời đó xuống, kiên quyết không nói nữa.

Ông ta thực sự không dám kích thích Nhạc Thính Phong, chuyển trường sao, đừng đùa, sao có thể chuyển trường được chứ, trơ mắt dâng học thần cho các trường sơ trung khác trong thành phố này thì ông ta không làm được.


Bây giờ, hiệu trưởng thực sự muốn thỏa mãn hết mọi yêu cầu của Nhạc Thính Phong, bất cứ chuyện gì… dù cậu có nói không muốn đi học, muốn về nhà nghỉ tạm ông ta cũng sẽ đồng ý luôn.

Nhạc Thính Phong cười, cậu nói câu đó chỉ là để dọa hiệu trưởng thôi chứ chuyển trường quá phiền toái.

Chỉ còn có một năm nữa, cũng không cần thiết phải đổi một môi trường mới rồi lại mất thời gian thích ứng với hoàn cảnh mới. Huống hồ, cậu chọn trường này chỉ vì ở đây gần với trường của Thanh Ti, như thể có thể chăm sóc cho cô bé, nếu chuyển trường thì sao còn chăm sóc được nữa?

Nhạc Thính Phong chỉ không muốn nghe hiệu trưởng nói nhiều nên hù dọa ông ta một chút mà thôi.

Hiệu trưởng vỗ vai Nhạc Thính Phong: “Được rồi, đi ra thôi, thầy sẽ nói chuyện với các thầy cô chủ nhiệm, em cứ việc đi chọn thử.”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Vâng thưa thầy, vậy chúng em đi về đây.”


“Đi thôi, đi thôi.”

Hiệu trưởng vẫy tay một cách hiền hòa để bọn họ ra ngoài.

Chờ hai đứa trẻ đi rồi, thầy hiệu trưởng mới đặt mông ngồi xuống ghế, thở dài một tiếng, thật sự là hai thằng nhóc biết làm người khác phải khổ sở.

Thầy Tần vẫn không cam lòng: “Hiệu trưởng, ngài có phải quá phóng túng Nhạc Thính Phong rồi không, dù thế nào nó cũng chỉ là học sinh mà thôi.”

Hiệu trưởng lập tức nổi nóng: “Thầy thì hiểu gì chứ, chuyện này tôi còn chưa tìm thầy tính sổ. Có phải thầy cảm thấy mình được là chủ nhiệm lớp A nên nghĩ mình lợi hại tới mức không biết đông tây nam bắc gì nữa rồi đúng không? Lúc trước tôi đã dặn riêng thầy rằng phải thuận theo nó, phải nâng đỡ nó, đừng làm nó mất hứng, kết quả ngay ngày đầu tiên thầy đã khiến tôi phải giải quyết đống rắc rối to như thế này rồi.”

Trước khi khai giảng, hiệu trưởng đã từng dặn dò riêng thầy Tần về chuyện Nhạc Thính Phong là một học sinh đặc biệt.


Người ta có năng lực, học hành nghịch thiên, gia cảnh còn nghịch thiên hơn cả thành tích học tập, học sinh như thế người ta cầu cũng không có. Tiền đồ sau này của thằng bé ấy sẽ không thể lường trước được, trong tương lai khi Nhạc Thính Phong có thành tựu rồi, người khác hỏi cậu ta tốt nghiệp ở đâu, vậy thì trường học này cũng sẽ được thơm lây.

Thầy Tần vô cùng ấm ức: “Thầy hiệu trưởng, tôi cũng chỉ muốn tốt cho nó, muốn nó được làm cán bộ lớp…”

Hiệu trưởng quát lên: “Nhạc Thính Phong là người thế nào, thầy còn chưa nghe nói sao? Chuyện nó không muốn làm thầy lại ép buộc nó. Lại còn là lớp phó, đó là chức vụ gì chứ, thu phát bài tập, đi theo sau đít đám học sinh đòi bài vở, phiền muốn chết. Chuyện này thầy lại bắt nó làm, đầu óc của thầy có phải bị úng nước rồi hay không hả?”

Hiệu trưởng đang vô cùng bực bội, chuyện này nói cho cùng đều do thầy Tần gây ra, đều tại anh ta không có đầu óc làm việc còn bắt Nhạc Thính Phong đi làm lớp phó học tập gì đó.

Giờ thì ngon rồi, chọc cho vị tiểu tổ tông đó mất vui, thằng nhóc ấy tùy hứng như thế, nếu không cẩn thận nó sẽ đòi chuyển trường luôn ấy chứ.


Nhấn Mở Bình Luận