Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đối diện trường tiểu học có mấy nhà hàng nhỏ, Trần Phong tới mua một ít mì xào.

“Vẫn còn nóng, cô mau ăn đi.”

Vương Thu Vũ ngây ngẩn cả người, cô không nghĩ tới, vừa rồi Trần Phong chạy đi như vậy là vì mua đồ ăn cho mình. Trước đây, Tôn Khải chưa từng đối xử với cô như vậy.

Trong ngực Vương Thu Vũ lúc này giống như có thứ gì đó chặn lại, ánh mắt cay cay, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi nước mắt.


Cô vội cúi đầu, “Thật ra tôi… cũng không còn đói bụng.”

“Có chút ít bánh mỳ không đủ no đâu. Mấy người làm giáo viên, đứng một tiết đã là mấy chục phút. Hồi trưa cô lại không ăn cơm, cũng chẳng ăn bù cái gì, thế nên cơ thể mới không chịu nổi. Quanh đây cũng không có gì ăn ngon, tôi vốn muốn lấy cho cô một suất mỳ nước, nhưng mà… mang đi lại không tiện.”

Trần Phong không biết nói mấy lời ngon tiếng ngọt, anh cũng chẳng biết lấy lòng con gái. Anh chỉ nghĩ cô thật đáng thương. Thanh Ti nói, cô ấy một thân một mình đến thủ đô dạy học, ở đây lẻ loi một mình, không có ai để dựa vào, cái gì cũng phải tự lực cánh sinh.

Vương Thu Vũ gật đầu, không nói câu nào, cô sợ mình vừa hé miệng là sẽ khóc.

Thanh Ti nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, nói: “Chú Trần Phong thật quan tâm cô giáo Tiểu Vương, giống như ba con quan tâm mẹ con vậy…”

Vương Thu Vũ cùng Trần Phong nhất thời đỏ lựng cả mặt. Trần Phong hắng giọng mấy cái: “Khụ khụ… Thanh Ti, cháu đừng, đừng có… nói như vậy, đây đâu có giống….”

Thanh Ti lắc đầu khó hiểu: “Sao lại không giống chứ, cứ lúc nào mẹ con ăn cơm mà chỉ cần ăn ít một chút là ba con sẽ rất lo lắng.”

Cô bé càng nói, Trần Phong và Vương Thu Vũ lại càng ngượng ngùng, hai người ai cũng không dám nhìn đối phương.


Vương Thu Vũ cố gắng làm thay đổi không khí, quay ra hỏi Thanh Ti: “Thanh Ti, con có ăn một chút không?”

“Ăn ngon không cô?”

Vương Thu Vũ gật đầu: “Ừ, rất ngon đó.” Đây có thể nói là bát mì xào ngon nhất cô từng ăn trong đời.

“Vậy… con ăn một miếng nhé, chỉ một miếng thôi.”

Vương Thu Vũ gắp cho Thanh Ti một miếng, sau đó… lại một miếng….

Thanh Ti ăn liên tiếp mấy miếng, sau cùng mới chịu ngừng lại, lắc đầu nói: “Con không ăn nữa, đây là mì chú Trần Phong mua cho cho cô giáo Tiểu Vương. Nếu đề con ăn hết, chú sẽ mắng con không ngoan.”

Mặt hai người lớn lại càng đỏ hơn.


Trần Phong vốn đã không khéo mồm khéo miệng, lúc này càng không dám nói gì.

“Nhiều như vậy cô ăn không hết được, chúng ta cùng nhau ăn đi.”

Nhạc Thính Phong chạy tới liền thấy một màn này, Vương Thu Vũ đỏ mặt đang đút đồ ăn cho Thanh Ti, Trần Phong đứng bên ngoài xe, cả đầu đầy mồ hôi, thế nhưng trên mặt lại nở một nụ cười ngây ngô.

Đợi khi hai cô trò ăn xong, Nhạc Thính Phong có chút ngờ vực liền hỏi một câu.

Thanh Ti còn nhỏ, lại mau mồm mau miệng, liến thoắng một lúc đã đem tất cả chuyện trước sau gì đều nói cho Nhạc Thính Phong nghe.

Nhạc Thính Phong không giống cô bé, cũng không phải Trần Phong. Đầu óc cậu vận động rất sắc bén, hỏi Vương Thu Vũ: “Vừa rồi con gặp Tôn Khải. Cô giáo Vương, hồi trưa cô không ăn cơm có phải vì cô sợ sẽ gặp hắn không?”


Nhấn Mở Bình Luận