Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bà Lý chỉ vào anh: “Cậu, cậu... Tôi là trưởng bối của cậu, sao cậu có thể nói chuyện với tôi như vậy?”

Trong lòng bà ta vô cùng sốt ruột, sao cháu gái còn chưa ra vậy, bên này bà ta sắp không trụ được nữa rồi, Trần Phong không cho bà ta mặt mũi.

Trần Phong cười lạnh: “Trưởng bối của tôi là ba mẹ tôi, là những người đáng để tôi kính trọng, chứ không phải là một bà già chuyên đi đặt điều nói xấu, tìm cách vấy bẩn trong sạch của người khác như bà.”


Bà Lý tức giận ngực đến đau ngực, “Cậu... Cậu…”

“Bà nội, bà làm sao thế ạ?” Một giọng nói vô cùng nũng nịu vang lên.

Trần Phong nghe thấy những cũng không quay đầy lại nhìn. Bà Lý thấy cháu gái xuất hiện thì vô cùng vui vẻ, lại nhìn cách ăn mặc của cháu gái mình thì lại càng thêm tin tưởng mười phần. Dung mạo này, vóc dáng này, con bé quê mùa họ Vương kia làm sao có thể so sánh được với cháu gái bà ta chứ.

Lý Văn Văn đi giày cao gót, bước từng bước tới trước xe Trần Phong, xoắn xoắn mái tóc dài được uốn xoăn cẩn thận của mình, nhìn Trần Phong nói: “Anh Trần, thật ngại quá, vừa rồi có phải bà nội em đã nói gì đó làm anh mất hứng không. Anh đừng tức giận nha, bà nội em không phải cố ý đâu.”

Trần Phong lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Xin lỗi, tôi không quen biết cô, phiền cô đừng xưng hô thân mật như vậy với tôi.”

Đôi môi đỏ mọng của Lý Văn Văn co rút, tên Trần Phong này đúng là... không biết thức thời gì cả.


Lý Văn Văn là vũ công ba lê, thân thể vừa mảnh mai lại vừa có khí chất. Cô mặc một chiếc váy dài bó sát người, cổ áo xẻ khá sâu khiến khe rãnh hút hồn kia như ẩn như hiện, váy ôm sát lại càng tôn thêm vòng eo mảnh mai và cặp mông vểnh lên của cô ta, quả thực rất câu dẫn. Hơn nữa cô ta còn cố tình trang điểm nên rất ưa nhìn.

Nhưng mà... Trần Phong đối với dung mạo này của cô ta không hề có cảm giác gì, một phen ăn mặc, trang điểm tỉ mỉ này của Lý Văn Văn coi như uổng phí, hoàn toàn để người mù nhìn rồi.

Lý Văn Văn âm thầm cắn răng, cô ta không tin Trần Phong có thể thờ ơ trước một mĩ nữ như mình. Bình thường chắc chắn tên này có khi còn hiếm hoi mới gặp được phụ nữ, cho nên hắn mới có thể dễ dàng bị con ranh quê mùa họ Vương kia mê hoặc.

Lý Văn Văn xốc lại tinh thần, ưỡn bộ ngực cao ngất, đứng trước xe Trần Phong: “Anh Trần à, anh đừng tức giận mà, nếu anh không cho em gọi như thế thì em không gọi nữa là được. Em biết tâm tư của bà nội em, thật ra ở nhà em cũng khuyên bà rất nhiều rồi nhưng mà bà không nghe, vậy nên mới khiến anh chịu phiền toái thế này, thật ngại quá. Anh xem, nếu không thì em mời anh ăn cơm để xin lỗi anh được không?”

Nói xong Lý Văn Văn chắp hai tay thành hình chữ thập, giả vờ ngây thơ, làm nũng: “Đi mà, anh nể mặt em được không?”


Trần Phong chỉ cảm thấy da gà da vịt nổi khắp người, thậm chí còn hơi buồn nôn. Anh nhíu mày nói: “Nếu cô thật sự muốn xin lỗi thì phiền cô giữ bà nội cô tránh xa tôi một chút, đừng để bà ta suốt ngày đến làm phiền nhà chúng tôi. Tôi đã có bạn gái, chẳng qua là tôi thấy bà ta nhiều tuổi rồi nên mới không thèm chấp bà ta, chứ nếu bà ta mà trẻ lại mấy chục tuổi thì tôi sẽ không tha cho bà ta đâu.”

Móng tay Lý Văn Văn bị vặn đến suýt gẫy, sao tên Trần Phong này không hiểu phong tình gì cả thế?

Rõ ràng cô ta xinh đẹp như thế này mà hắn ta không thèm nể mặt cô ta chút nào là sao?

Bà Lí ở bên cạnh nghe thấy cũng hiểu được thì kinh ngạc, Văn Văn xinh đẹp như vậy mà Trần Phong không hề động lòng chút nào.

Trần Phong nghiêm mặt: “Phiền cô có thể không cản đường tôi nữa được không. Tôi đang đi đón bạn gái mình tới nhà ba mẹ tôi ăn cơm, thật sự là phiền muốn chết luôn... Nếu các người thiếu đàn ông thì cũng đừng tới tìm tôi chứ.”


Nhấn Mở Bình Luận