Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

"Lúc đầu đưa vào cấp cứu, bác sĩ kiểm tra nhưng không phát hiện được điều gì, bác sĩ nói rằng có thể là do tuổi cao, cảm xúc dễ bị kích động cộng thêm vài ngày gần đây hơi mệt mỏi nên dẫn đến hôn mê tạm thời, nhưng cụ thể thế nào vẫn phải đợi làm kiểm tra toàn diện mới có thể xác định, tôi lấy số rồi, đợi đến lượt đây."

"Được, tôi đã biết, vất vả cho cậu rồi, tôi lập tức đến ngay."

Du Dực bỏ điện thoại xuống, đạp ga tiến về trước.

Suy nghĩ của anh giống với Nhiếp Thu Sính, anh hy vọng đây là chiêu trò ép anh lộ diện của ba mẹ anh.


Nếu thật sự xảy ra chuyện, vậy anh không thể không lo.

Khi đến bệnh viện, Du Dực nhanh chóng tìm được ông Du.

Sau khi nhìn thấy Du Dực, không đợi anh nói ông đã bắt đầu than khóc: "Du Dực à, mẹ con hôn mê rồi, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, ba thật sự lo chết mất thôi, cũng không biết còn có thể..."

Du Dực ngắt lời ông: "Ba, mọi thứ đợi bác sĩ kiểm tra xong rồi nói."

"Phải kiểm tra, nhưng trong bệnh viện không những thiếu giường bệnh mà còn phải xếp hàng đợi rất lâu mà vẫn chưa tới lượt...

"Chuyện này ba không cần lo nữa, con sẽ kêu người sắp xếp, đưa con đi thăm mẹ trước đi."


Ông Du dẫn Du Dực đi gặp bà Du, bà ta đang nằm trên giường bệnh, nhắm mắt, hô hấp vững vàng, sắc mặt cũng bình thường, giống như đang ngủ say.

Ông Du ở một bên nói: "Mẹ con đã hôn mê hơn hai tiếng đồng hồ rồi, bác sĩ đến giờ vẫn chưa có một lời giải thích cụ thể, theo ba bác sĩ ở Thủ đô đều là đồ vô dụng, kém xa so với ở Hải Thành chúng ta, Du Dực chi bằng con mau nghĩ cách đưa mẹ con về Hải Thành điều trị ngay trong đêm đi, con xem nơi này lạ nước lạ cái, đến khám bệnh cũng bị làm khó đủ điều, đến bây giờ không chịu làm kiểm tra cũng không chịu cho một bác sĩ tới khám…"

Du Dực nhăn mày, lời nói của ông Du không khỏi khiến anh nghĩ nhiều rằng họ đang muốn lừa anh về Hải Thành.

Du Dực bình tĩnh đáp: "Ba xem, trong bệnh viện có rất nhiều người còn gặp tình trạng nguy hiểm hơn mẹ, bệnh viện là chốn công cộng, không phải nơi chuyên phục vụ cho bất kỳ ai, những việc ba phải làm trước đây cũng đều là thủ tục chính quy của bệnh viện, bệnh viện không làm gì sai, huống hồ… ba cũng đã nói tình hình của mẹ chưa rõ, khi tình hình vẫn chưa được làm rõ mà bắt bệnh nhân chịu sự vất vả của chặng đường dài ngàn cây số, đó mới là việc nguy hiểm nhất với mẹ con."

Du Dực không để ý ông Du nữa, anh kêu một y tá đến: "Viện trưởng của các người đâu?"

Y tá thuận miệng đáp một câu: "Vào giờ này dĩ nhiên là đang ở nhà…"

"Viện trưởng các người là ai?"


Y tá dừng lại nhìn Du Dực kỹ hơn, thấy anh thần thái bất phàm, trên người có khí thế của bậc lãnh đạo. Bệnh viện là chốn đông người đến kẻ đi, dĩ nhiên cũng có nhiều người trong giới quyền quý đến đây, nên y tá ít nhiều cũng luyện được chút khả năng nhìn người. Cô cảm thấy người đàn ông trước mắt có thân phận không bình thường, liền nói cho Du Dực biết viện trưởng là ai.

Thế là sau đó ông Du nhìn thấy Du Dực gọi hai cuộc điện thoại.

Sau khi cúp máy, chưa đến 10 phút bà Du được chuyển đến một phòng bệnh VIP, còn có bác sĩ riêng đến giúp bà làm kiểm tra toàn thân.

Khi bác sĩ đẩy Du phu nhân đi làm kiểm tra, tâm tư ông Du đã xoay chuyển rất nhiều vòng, ông xác định đứa con trai nhỏ của ông ngày nay đã hơn hẳn xưa kia, thế là ông quyết định mềm mỏng hơn, kéo gần mối quan hệ với Du Dực.

Ông Du cố ý cảm thán: "Thời gian trôi qua thật nhanh, không ngờ đứa nhóc phản nghịch năm đó đã trưởng thành, đã có sự nghiệp riêng của bản thân."


Nhấn Mở Bình Luận