Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Qua thêm vài ngày, sự nhẫn nại của Hạ Như Sương đã lên đến đỉnh điểm, ả tính tới tính lui, ngoại trừ phía ông Hạ ra, ả không còn ai có thể cầu cạnh nữa, thế là ả lấy một đôi hoa tai trân châu tặng cho ý tá, dạy cô ta nói một vài câu, nhờ cô ta lấy điện thoại gọi đến cho nhà họ Hạ.

Quả nhiên, có người bắt máy.

Y tá dựa theo những lời Hạ Như Sương chỉ, trước tiên dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc để hỏi: "Đây là bệnh viện trung tâm số một của Hải Thành, xin hỏi có phải là nhà họ Hạ không ạ?"

Người nghe máy vẫn là bảo mẫu, đầu dây bên kia ngơ ngác một lúc rồi đáp: "Đúng vậy..."


"Bà có phải là chủ nhà không?"

"Không phải..."

"Vậy phiền bà kêu chủ nhà nghe máy, tôi có một chuyện liên quan đến mạng người cần thông báo."

"Được... xin đợi một chút." Bảo mẫu chỉ là một người phụ nữ bình thường nên làm gì suy nghĩ được nhiều như thế, hơn nữa lại còn là cuộc gọi từ bệnh viện, bà làm gì dám lơ là, thế là vội vàng kêu ông Hạ tới.

Ông Hạ vừa nghe thấy là cuộc gọi từ bệnh viện Hải Thành, hơn nữa còn liên quan đến mạng người thì ông nghĩ ngay đến con trai của mình. Gần đây Hạ An Lan và các thành phố ven biển có nền kinh tế phát triển liên tục chiếm đóng trên trang nhất của các tờ báo, Hải Thành và Hạ An Lan nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm chú ý của cả nước.

Ông Hạ vẫn luôn lo lắng việc con trai mình dùng thủ đoạn cứn rắng dọn sạch bọn tội phạm, lỡ nó bị báo thù thì sao đây?


Hôm nay bệnh viện lại đột nhiên gọi điện đến, ông Hạ tự nhiên sẽ lo lắng có phải con trai mình đã xảy ra chuyện gì rồi hay không, ông vội vàng chạy tới cầm lấy ống nghe: "Alo, tôi là chủ nhà đây."

"Chào ông Hạ, xin hỏi Hạ Như Sương có phải là người nhà ông không ạ? Bốn ngày trước cô ấy bị sảy thai mất máu được đưa vào bệnh viện, dù đã cắt tử cung miễn cưỡng giữ được tính mạng, nhưng bởi vì sau khi phẫu thuật hồi phục không tốt nên tình trạng bây giờ rất nguy hiểm. Cô ấy chỉ có một mình ở bệnh viện, rất cần có người ở bên chăm sóc, xin hỏi nhà ngài có thể qua đây một chuyến được không?"

Những lời y tá vừa nói đều là những câu Hạ Như Sương kêu cô ta nói.

Ông Hạ vừa nghe thấy là Hạ Như Sương thì nhăn mày lại, nhưng khi nghe đến ả bị sảy thai mất máu phải cắt tử cung, tình trạng rất nguy hiểm thì lại hơi mềm lòng, nhưng ông vẫn không đến nỗi mất đi lý trí.

Ông nói: "Tôi đã lớn tuổi không đi được, trong nhà chỉ có vợ tôi, nhưng bà ấy đã bị liệt nằm một chỗ trên giường. Nhà chồng nó đều ở Hải Thành, các cô gọi điện tìm người bên nhà chồng nó đi."

Hạ Như Sương đã sớm liệu được ông sẽ nói như vậy, y tá tiếp tục nói: "Việc này… ông Hạ, không giấu gì ông, không phải chúng tôi không tìm họ, nhưng nhà chồng cô ấy vốn không có ai đến đây, hơn nữa lúc mới phẫu thuật xong thì chồng Hạ Như Sương lại đến đánh cô ấy một trận. Nếu người của bệnh viện chúng tôi không can ngăn thì suýt nữa đã xảy ra án mạng, bên phía chúng tôi cũng hết cách, người nhà họ Du chỉ trả tiền viện phí, còn tiền thuốc thì không trả, nếu hai ngày nữa mà không bổ sung tiền thuốc thì chúng tôi chỉ đành ngừng thuốc thôi."


Cô ta miêu tả tình cảnh trước mắt của ả vô cùng thê thảm, đúng theo những gì Hạ Như Sương yêu cầu.

Ông Hạ nhăn mày, dù ông không tin hết nhưng cũng tin phân nửa, ông có thể nghĩ đến sau khi Hạ Như Sương làm ra những việc đó, nhà họ Du đối xử với ả như vậy cũng không có gì lạ.

Nhưng cũng không thể thật sự trừng mắt ra nhìn một người ta chết ở bệnh viện chứ?

Y tá ra hiệu với Hạ Như Sương rằng đối phương không trả lời.

Hạ Như Sương cầm giấy viết nhanh một dòng chữ, rồi đưa y tá đọc theo: "Hạ tiên sinh, nếu như ngài không thể qua đây được, thì không biết ngài ở Hải Thành có người quen nào hay không, có thể nhờ người đó qua đây trả tiền thuốc men cũng được."


Nhấn Mở Bình Luận