Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuy rằng, cô gái này quả thực là vô cùng xinh đẹp. Thế nhưng, thế nhưng... người ta là phụ nữ có chồng đó!

Thị trường à, ngài ngàn vạn lần đừng nghĩ không ra nha.

Vạn nhất ngài không nghĩ ra, nói không chừng con đường làm quan tốt cũng sẽ bị mất rồi.

Thư ký nhỏ giọng nói: "Thị trưởng, Thị trưởng..."


Hạ An Lan bất động, trong nháy mắt Nhiếp Thu Sính xoay người, anh thiếu chút nữa đã bất tỉnh. Anh nhìn thấy cô, đừng nói trò chuyện, ngay cả hô hấp đều đã quên rồi.

Hạ An Lan cảm thấy mình đúng là thật sự đang nằm mơ, một giấc mơ mà anh cảm thấy vĩnh viễn sẽ không thành sự thật, có Tiểu Ái, có anh còn trẻ, còn có cả người mẹ xinh đẹp.

Năm đó Tiểu Ái còn chưa bỏ gia đình họ mà đi, mẹ của anh chính là bộ dạng này, trẻ tuổi xinh đẹp. Về sau, Tiểu Ái không còn nữa, bà mới giống như một bông hoa nhổ ra từ trong đất, nhanh chóng héo rũ, vẻ rực rỡ lúc tuổi trẻ cũng không còn.

Nếu như nói cô bé Thanh Ti kia lớn lên giống với Tiểu Ái là trùng hợp, vậy mẹ của cô bé thì sao? Mẹ của cô bé và mẹ của anh, Hạ phu nhân lúc tuổi còn trẻ, giống như là cùng một người. Khuôn mặt dịu dàng, má núm đồng tiền rung động lòng người, ngay cả lúc nổi giận cũng giống nhau.

Bờ môi Hạ An Lan run run, đây là mơ sao?

Đây nhất định là mơ, nhưng vì sao tất cả lại chân thật như vậy! Tiểu Ái, mẹ khi còn trẻ, tất cả đều đã trở về rồi, toàn bộ mọi thứ vừa chân thực vừa huyền ảo.

Bây giờ Hạ An Lan đã hoàn toàn không phân biệt được giờ phút này rốt cuộc là thật, hay chỉ là một mộng cảnh mà anh mong nhớ ngày đêm.

Nếu như đây là một giấc mơ, anh hy vọng vĩnh viễn không cần tỉnh lại.


Anh hy vọng Tiểu Ái mãi mãi ở đây. Anh hy vọng mẹ mãi mãi tươi trẻ, mãi mãi không bị bi thương nhuộm dần.

Nhiếp Thu Sính bị Hạ An Lan nhìn đến phát cáu. Cô thật muốn đi tới đạp hai chân, đồ cặn bã, biến thái, ra tay với con gái cô, bây giờ lại còn dám động tâm suy nghĩ đối với cô.

"Thanh Ti, chúng ta đi tìm ba của con đi." Nhiếp Thu Sính kéo Thanh Ti muốn đi. Cô muốn đi tìm Du Dực, để cho chồng của cô giáo huấn tên cặn bã này, hung hăng đánh cho anh ta một trận.

"Đợi một chút..."

Hạ An Lan bước nhanh tiến đến, một phát bắt được cánh tay Nhiếp Thu Sính: "Cô... cô..."

Anh không biết nói cái gì, anh chỉ biết, tuyệt đối không thể để cho cô đi, không thể để cho bọn họ rời khỏi.

Nhiếp Thu Sính vùng vẫy, cô kêu lên: "Anh làm cái gì vậy, buông tay tôi ra. Nếu không, tôi sẽ gọi người... anh mau buông ra..."


Tay kia của Nhiếp Thu Sính buông Thanh Ti ra, sau đó cào vào mu bàn tay của Hạ An Lan. Cô cho rằng anh không phải là người tốt, tự nhiên cũng sẽ không khách khí ra tay.

Trên mu bàn tay truyền đến đau đớn làm cho Hạ An Lan thoáng chốc thanh tỉnh. Đây không phải là nằm mơ, trước mắt tất cả đều là sự thật, trong lòng của anh bỗng nhiên tuôn ra cuồng hỉ, là thật, là thật...

Thư ký thấy Thị trưởng của bọn họ ban ngày ban mặt lại ra tay đối với phụ nữ đã kết hôn. Ông trời ơi ở đâu rồi, cái này nếu bị kẻ thù chính trị chụp được thì còn gì nữa. Cậu ta vội vàng đến: "Thị trưởng, Thị trưởng, ngài làm gì vậy, ngài buông ra đã, có chuyện gì từ từ nói..."

Ánh mắt Hạ An Lan nhìn chăm chú Nhiếp Thu Sính, anh không thể buông. Trong đầu anh hiện lên rất nhiều suy đoán, cho dù là gì anh cũng không thể buông ra. Trên đời này không có nhiều trùng hợp như vậy.

Tiếng của Hạ An Lan run rẩy như nói không nên lời, anh hỏi: "Tôi không thể buông. Cô nói cho tôi biết, cô là ai, tên cô là gì, cha mẹ cô là ai? Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?"

Nhiếp Thu Sính tức giận nói: "Liên quan gì đến anh, cha mẹ tôi cũng không phải cha mẹ anh. Anh còn không buông, đợi chồng của tôi đến, anh ấy sẽ không tha cho anh."


Nhấn Mở Bình Luận