Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tô Ngưng Mi cũng không biết rốt cuộc bản thân trong bóng tối đã tìm kiếm bao lâu, toàn thân trên dưới đều bị những vật bày trí trong phòng đụng phải rất nhiều lần, cuối cùng sau khi tìm thấy sofa, men theo sofa bước tới, dần mò được kệ tivi, sau đó mở hết ngăn kéo ở phía dưới, cuối cùng đã tìm thấy đèn pin.

Sau khi mở đèn pin lên, trước mắt Tô Ngưng Mi cuối cùng cũng có chút ánh sáng, cô ngồi xuống đất, thở phào nhẹ nhõm, cũng may, cuối cùng cũng tìm thấy rồi.

Lúc Tô Ngưng Mi đang định bò dậy, đột nhiên cô nghe thấy có người đang gõ cửa, cốc cốc hai tiếng, trong lòng cô vui mừng, không lẽ là Hạ An Lan trở về.


Đang định đi mở cửa, đột nhiên cô nhớ lại, không đúng, Hạ An Lan có chìa khóa mà, giờ này rồi, chắc anh nghĩ cô đã ngủ, sao lại đi gõ cửa chứ?

Tô Ngưng Mi nhớ lại lời hôm nay con trai cô nói với cô, lúc ở một mình nhất định phải cẩn thận, người không quen biết, tuyệt đối không được mở cửa.

Tiếng gõ cửa chỉ vang lên hai tiếng đã dừng lại, Tô Ngưng Mi khẩn trương liếm liếm khóe môi, đây… liệu có phải là Hạ An Lan không?

Cô không nhúc nhích, bên ngoài hình như đã trở nên yên tĩnh, nhưng chẳng bao lâu, cô lại nghe thấy hình như nắm cửa đang xoay, người bên ngoài vẫn chưa đi, hắn đang xoay cửa sao.

Tô Ngưng Mi bị dọa đến tim đập thình thịch, đây chắc chắn không phải Hạ An Lan, anh ấy trở về chắc sẽ dùng chìa khóa của mình để mở cửa, sao lại đi gõ cửa, nói không chừng người bên ngoài là lưu manh, nên... mới gõ cửa trước, xem trong nhà có người hay không, để chúng có thể cạy cửa vào.

Trong mấy phút, Tô Ngưng Mi sợ đến mức sau lưng và cả lòng bàn tay đều toát mồ hôi lạnh.


Cô không muốn sáng sớm ngày mai, biến thành một thi thể nữ vô danh xuất hiện trên mặt báo.

Tô Ngưng Mi run cầm cập bò dậy, không được, cô không thể để lưu manh vào nhà, cô cũng không muốn chết, cô còn chưa hạ quyết tâm đến với Hạ An Lan, sao có thể chết được chứ?

Người bên ngoài vẫn đang cạy cửa, âm thanh xoay nắm cửa ngày càng lớn, tim của Tô Ngưng Mi đập càng nhanh.

“Cầm cái gì thì tốt? Cầm cái gì thì tốt đây?” Tô Ngưng Mi nhìn xung quanh, không tìm thấy vũ khí vừa tay, cầm gối dựa thì nhẹ quá, bỏ xuống, gạt tàn thuốc, nhỏ quá, bỏ xuống. Cuối cùng cô nhìn thấy một bình hoa thủy tinh bốn mươi năm mươi cân, quyết định cầm cái này.

Tô Ngưng Mi vội vã bước đến, một tay cầm lấy bình hoa, sau đó bước nhanh đến trước cửa, cô định đưa mắt nhìn ra ngoài, nhưng bên ngoài trời tối đen chẳng nhìn thấy gì, nhưng, đúng lúc có một tia sét lóe qua, trong nháy mắt cô nhìn thấy bóng của hai người, cái bóng đen thui, mặc áo mưa, nhanh quá vốn không nhìn rõ mặt, bọn họ cúi đầu, hình như đang cạy cửa.

Tô Ngưng Mi hoảng sợ lùi lại một bước, gan của bọn lưu manh này cũng lớn thật, dám chạy đến cạy cửa nhà thị trưởng. Thị trưởng của họ trong trời mưa gió vì lão bá tánh cả thành phố, xông ra tiền tuyến nguy hiểm nhất, nhưng chúng thì tốt rồi, dám đến trộm nhà của thị trưởng, đúng là mất trí mà.


Tô Ngưng Mi chuẩn bị xong, cô định đợi khi chúng phá cửa xong xông vào, sẽ dùng bình hoa đánh vào đầu chúng.

Cô tắt đèn pin trong tay đi, trốn vào một góc tối, hai mắt lại sáng vô cùng.

Hai người ngoài cửa hình như đang thì thầm gì đó, Tô Ngưng Mi muốn nghe rõ, nhưng bên ngoài tạp âm quá ồn ào, vốn không nghe họ nói gì.

Cuối cùng, cô nghe người bên ngoài, vui mừng hét lên một tiếng: “Cửa mở rồi.”

Tô Ngưng Mi vội giơ bình hoa trong tay lên, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cô không biết mình có thể đánh đuổi được bọn lưu manh này không.


Nhấn Mở Bình Luận