Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nhưng, bất luận thế nào, cô cũng phải phản kháng một chút!

Thân là một người có ý thức phản kháng, bó tay chịu trói không phải là bản năng của cô.

Tô Ngưng Mi khẩn trương đến mức không dám thở mạnh, cô muốn thời gian cứ dừng lại lúc này biết chừng nào.

Nhưng, hiển nhiên cầu phúc cũng chẳng có tác dụng gì, cô nghe thấy tiếng cùm cụp, cửa nhà bị mở rồi, nước mưa và gió tràn vào, sấm nổ vang một tiếng cực lớn, khiến tai của Tô Ngưng Mi sắp điếc luôn.


Tô Ngưng Mi sợ đến cắn chặt môi, cô cố gắng khống chế hai tay của mình, không để nó run lên. Cô nghe thấy tiếng bước chân bước vào, cũng nhìn thấy cái bóng đen đang bước một chân vào.

Tô Ngưng Mi hít thở sâu một cái, nuốt nước miếng, một chân bước ra đó, giơ bình hoa trong tay lên đánh mạnh vào đầu người đó.

Chỉ tiếc là, cô nhắm mắt, không ngắm chuẩn, ngắm đánh vào đầu kết quả lại đánh vào vai.

Bình hoa trên tay rơi xuống đất, bốp một tiếng, vỡ tan.

Lúc đó, tim của Tô Ngưng Mi cũng ngừng đập, suy nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này là: Số cô đúng là xui xẻo mà!

Bóng đen đó liền xoay người lại, Tô Ngưng Mi sợ vội ôm đầu ngồi bẹp xuống.

Rất nhanh, cô cảm thấy một đôi tay lạnh cóng đặt lên vai cô, đôi tay đó lạnh kinh người, cách một lớp áo cũng cảm thấy như sắp lạnh cóng vậy, lúc đó Tô Ngưng Mi phát ra một tiếng hét chói tai: “Áaa...”

Thật ra không phải cô nhát gan, mà là đôi tay đặt trên vai cô, nó làm cô cảm thấy như, tay của hắn không phải đặt trên vai cô, mà đang bóp lấy cổ cô, thật đáng sợ.


Cô ôm lấy đầu khẩn trương nói: “Tôi vẫn chưa sống đủ, trên người tôi không có tiền, tôi chỉ mượn nhà bạn ở nhờ thôi, lúc này các người vào đây cũng vô dụng...”

Tô Ngưng Mi không nghe thấy tiếng cười phát ra trên đầu mình, bây giờ cô sợ gần chết, chỉ lo, ngày này năm sau là ngày giỗ của mình. Cô vẫn chưa sống đủ, khó khăn lắm mới động lòng với một người đàn ông, còn chưa dỗ dành người đó, chết đi, đúng là chết không nhắm mắt.

Đôi tay lạnh cóng trên vai bỗng vỗ vỗ mấy cái, Tô Ngưng Mi sợ run cầm cập.

“Thương lượng một chút, anh có thể đừng giết tôi không… Tôi vẫn chưa sống đủ, khó khăn lắm tôi mới thích một người đàn ông... Tôi còn chưa kịp biến anh ấy thành cha dượng của con trai tôi nữa...”

“Em thích một người đàn ông từ khi nào vậy? Hắn là ai?”

Tô Ngưng Mi vô thức đáp: “Anh ấy là... là...”

Vừa nói hai chữ, Tô Ngưng Mi đã sững người, giọng nói này… sao... sao lại giống giọng của Hạ An Lan vậy?


Cô nuốt nước miếng mấy cái, dần mở mắt ra, trước mắt vẫn là một màu đen, cô chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một cái bóng đen cao lớn, còn nghe thấy tiếng nước mưa rớt xuống từ người hắn, phát ra tiếng tí tách.

Cô không biết câu nói lúc nãy cô nghe, là ảo giác của cô, hay là thật nữa, cô lắp bắp nói: “Anh... Anh có thể nói thêm một câu không?”

Trong bóng tối cô nghe thấy tiếng cười của đối phương: “Là anh, đừng sợ.”

Một luồng sáng sáng lên trước mắt Tô Ngưng Mi, khiến cô cuối cùng cũng nhìn rõ người trước mặt.

Khi cô nhìn thấy mặt của Hạ An Lan, khóe mắt Tô Ngưng Mi cay cay, suýt nữa là khóc. Cô đột nhiên bổ nhào đến, ôm lấy Hạ An Lan: “Dọa chết em rồi, sao anh trở về lại gõ cửa, anh gõ cửa gõ cửa, tốt xấu gì anh cũng phải nói một tiếng anh là ai? Em còn tưởng là người xấu muốn cạy cửa chứ.”

Cơ thể Hạ An Lan cứng đờ ra, vốn không ngờ Tô Ngưng Mi lại đột nhiên nhào đến ôm anh...


Nhấn Mở Bình Luận