Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hạ An Lan kéo tay cô: “Đợi đã, em đừng nhúc nhích, ở đây để anh quét dọn, em đừng đi lung tung, cẩn thận giẫm phải.”

Tim của Tô Ngưng Mi liền tan thành nước, tối qua anh cũng vậy, tối nay cũng vậy. Một người đàn ông trước mặt một người phụ nữ lần đầu tiên thể hiện sự quan tâm, có lẽ là ngụy trang, nhưng lần thứ hai, đó chính là phẩm chất của anh.

Thư ký ở một bên trơ mắt xem, cậu cảm thấy ánh mắt Tô Ngưng Mi nhìn Hạ An Lan, sắp nổ bong bóng luôn rồi. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, cô đã hoàn toàn bị thị trưởng thu phục rồi.


Thư ký không biết nên biểu thị đồng tình, hay nên cảm thấy cô ấy rất hạnh phúc.

Vì theo cậu quan sát, thị trưởng đại nhân trước giờ luôn giữ mình trong sạch của cậu, hình như cũng có cảm giác với Tô Ngưng Mi.

Thư ký thầm lắc đầu, ôi, đúng ra cậu không nên bước vào, phá hỏng nhân duyên của người khác, sẽ bị trời phạt đó.

Hạ An Lan không để Tô Ngưng Mi nhúc nhích, cô cứ ngốc nghếch đứng ở đó chẳng dám nhúc nhích, gió lạnh ngoài cửa thổi vào, cô cũng không cảm thấy lạnh.

Cô nhìn thấy thư ký đang đứng ngoài cửa ôm đống đồ cũng không dám nhúc nhích, giờ mới cảm thấy ngượng. Vừa nãy chắc cậu ấy đã thấy hết rồi, cũng thấy cảnh cô nhào vào lòng Hạ An Lan rồi, còn nhìn thấy dáng vẻ như phát điên của cô. Mặt Tô Ngưng Mi nóng hổi, để đỡ ngượng, cô cười ngượng ngùng, nói: “Hôm nay hai người... rất bận phải không?”


Thư ký gật đầu: “Vâng, thị trưởng rất bận, từ sau khi xuất phát từ nhà đã đi thẳng đến kiểm tra đê điều, mưa lớn chỉ đành dầm mưa ngồi thuyền đi rất xa, thăm hỏi một tuyến quân cảnh đang chống lũ, an ủi lòng dân. Khi ăn trưa, chỉ ăn có hai đũa mì gói, đây không phải là do tôi nói quá đâu, thật sự chỉ ăn đúng hai đũa mì. Sau đó đã bận mãi đến tận bây giờ, cơm tối cũng chưa ăn, nước cũng chẳng uống được hai hớp. Cô không biết trước khi về, vẫn đang phải họp, giọng cũng khàn hết rồi, gần như nói không ra tiếng nữa, tôi nghe thấy thật sự cảm thấy chua xót. Thị trưởng chúng tôi đúng là không dễ dàng gì...”

Đừng nói anh chua xót, Tô Ngưng Mi nghe thấy cũng cảm thấy chua xót, thấy đau lòng.

Cả ngày nay, cô ở nhà chẳng đi đâu, không phải chịu mưa chịu gió, không cần ăn đói mặc rách, chỉ nghe âm thanh bên ngoài cũng đã cảm thấy sợ rồi.

Nhưng, cả ngày nay Hạ An Lan lại chẳng nghỉ ngơi được một phút, mỗi giây của anh đều bôn ba khắp các nơi trong thành phố, vì cuộc sống của tất cả người dân trong thành phố này.

Nhưng cô ở nhà còn đang thất vọng, sao anh lại không về ăn cơm với cô.


Trước đây, Tô Ngưng Mi cảm thấy khoảng cách giữa cô và Hạ An Lan là do một số nguyên nhân khách quan tạo thành, vì anh quá ưu tú, cô quá bình thường, vì anh chưa kết hôn, còn cô đã kết hôn.

Nhưng bây giờ, cô cảm thấy, quan hệ giữa hai người họ càng lớn, càng lớn, càng nhiều.

Thư ký thấy vẻ mặt Tô Ngưng Mi lộ vẻ lo lắng, hình như rất lo lắng cho Hạ An Lan. Cậu tưởng cô đang đau lòng thị trưởng, liền nghĩ, giúp thị trưởng nhà ta một lần, nếu có thể giúp thị trưởng thoát kiếp FA, vậy cậu đúng là đã làm được một việc tốt.

Thư ký tiếp tục nói: “Tối nay tôi vốn cho rằng thị trưởng không dự định trở về, nhưng không ngờ sau khi ngài ấy họp xong, đã hỏi tôi mấy giờ rồi, vừa nghe đã hơn 10 giờ, liền vội vã bảo tôi chuẩn bị xe về nhà. Tôi nói với thị trưởng, đường xá bị ngập nước quá sâu, không thể lái xe được, tôi muốn khuyên ngài ấy đừng về. Dù sao trời cũng mưa to như vậy, buổi tối trở về rất nguy hiểm. Nhưng thị trưởng nói, đã hứa với cô tối về ăn cơm với cô, nhất định phải về, không đi xe được, thì dùng thuyền.”


Nhấn Mở Bình Luận