Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hai tròng mắt của thư ký cũng sắp rơi ra rồi, cậu chỉ muốn hỏi một câu: Hạ An Lan, lương tâm của ngài đâu rồi?

Nói ra những lời này, lương tâm của ngài có biết đau không? Không đúng, hỏi thừa, ngài ấy vốn không có lương tâm.

Nếu tối nay trên đường cậu về gặp phải bất trắc gì, ngày mai trở thành một thi thể, sau khi biến thành quỷ, cậu nhất định sẽ đến tìm Hạ An Lan đòi mạng.

Tô Ngưng Mi tin thật, lúc này cô, với mỗi câu nói của Hạ An Lan đều không hề nghi ngờ, là tin tưởng tuyệt đối.


Tô Ngưng Mi tiếc nuối nói: “Thế à, vậy... Thì tiếc quá, trên đường về cậu nhất định phải cẩn thận, chú ý an toàn.”

Thư ký điên tiết, Tô tiểu thư, cô đừng tin lời Hạ An Lan, tôi đâu có việc riêng gì, lòng dạ độc ác của ngài ấy, chỉ vì không muốn tôi ở lại làm bóng đèn thôi, cô nói thêm một câu giữ tôi ở lại đi mà.

Tô Ngưng Mi hình như nghe thấy lời kêu gọi trong lòng cậu ấy, hỏi: “Đúng rồi, thư ký Trương, cậu vẫn chưa ăn tối phải không?”

Mắt thư ký sáng lên, vội vã gật đầu: “Vâng vâng vâng, đến giờ vẫn chưa... Chưa ăn tối.”

Mau, Tô tiểu thư, cô mau giữ tôi ở lại cùng ăn tối, bất luận thị trưởng nói gì, tôi nào có sợ dù cho sau này không được làm thư ký thị trưởng nữa, tôi cũng phải ở lại ăn bữa cơm này.

Nhưng, Tô Ngưng Mi lại nói: “Cậu đợi một chút.”

Tô Ngưng Mi quay người bước đi, Hạ An Lan liền vội kéo cô lại: “Cẩn thận dưới chân.”

“Em... Em quên mất...” Tô Ngưng Mi cười ngượng ngùng. Cô mở đèn pin trong tay lên, soi đường chạy đến bên bàn ăn.


Hạ An Lan không nhúc nhích, anh xoay người dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn thư ký, ánh mắt đó, khiến thư ký cảm thấy, cả người đều như đang bị treo lên quất đánh vậy. Nhưng cậu không định khuất phục, cậu hắng giọng, quay đầu nhìn chỗ khác.

Tô Ngưng Mi nhìn số thức ăn trên bàn, chuẩn bị rất nhiều rau nhúng lẩu nhưng đều là sống cả không thể ăn, những món có thể trực tiếp cho vào miệng thì không nhiều, xem một vòng, cô bê một đĩa thịt viên đã chiên xong, chạy trở ra.

Cô đưa đĩa thịt viên đến trước mặt thư ký: “Tối nay tôi chuẩn bị nấu lẩu, tiếc là cậu không thể ở lại cùng ăn. Thịt viên này đã chiên qua rồi, không cần nấu lại, cũng có thể ăn luôn. Cậu cầm đi, về ăn tối, ít nhiều cũng có thể lót dạ.” Tô Ngưng Mi không nghe thấy lời kêu gọi từ nội tâm thư ký, cũng không giữ cậu ở lại ăn cơm, chỉ tặng cậu một đĩa thịt viên.

Trong lòng thư ký lúc này, còn tồi tệ hơn cả thời tiết bên ngoài.

Tô tiểu thư tôi biết cô là người có tấm lòng tương đối thực tế, nhưng cô cũng không cần thực tế quá như thế, lẽ nào cô thật sự tin lời thị trưởng sao.

Hạ An Lan nhíu mày, mắt cứ nhìn chằm chằm vào đĩa thịt viên.

Anh nói: “Thư ký là người dân tộc thiểu số, không thể ăn thịt heo.”


Tô Ngưng Mi kinh ngạc: “Hả...”

Cô nhìn những viên thịt trên đĩa: “Vậy... Vậy giờ phải làm sao?”

Thư ký nói thầm trong lòng, Hạ An Lan, xem như ngài tài giỏi.

Cậu vội đỡ lấy đĩa thịt viên từ tay Tô Ngưng Mi: “Không không không... Tôi ăn, tôi ăn thịt heo, là thị trưởng nhớ nhầm rồi, nhà tôi đời này qua đời khác đều là người Hán, thật đó, không tin cô xem chứng minh thư của tôi này, vừa nãy là tôi quá xúc động, Tô tiểu thư, cô thật tốt quá, cảm ơn cô.”

Thư ký đã nhận được cảnh cáo của Hạ An Lan, nếu cậu còn không đi, thì cả đĩa thịt này cậu cũng đừng hòng đem đi được.

Chuyện đã như thế, dù gì cũng không chơi lại Hạ An Lan, thư ký đành không cam tâm rời đi.


Nhấn Mở Bình Luận