Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hạ An Lan lặp lại một lần nữa, anh đặt đũa xuống, mắt kèm theo một nụ cười, nghiêm túc nhìn người đối diện.

Đôi mắt anh sáng ngời như vì sao sáng nhất trong đêm, hàng trăm vạn ngôi sao cũng không sánh bằng đôi mắt anh.

Nhìn anh, trong lòng Tô Ngưng Mi có chút nhói đau, vì… người đàn ông này có ưu tú hơn, cô và anh cũng không cùng một thế giới.

Tô Ngưng Mi ủ rũ cúi đầu: “Em… Em đã kết hôn rồi...”

Ngón tay Hạ An Lan nhẹ nhàng đan lại với nhau, anh không nói gì, con ngươi càng sâu hơn, ánh mắt vốn ấm áp, cũng dần trở nên lạnh lùng hơn.


Kết hôn?

Việc này thì đã sao chứ, chỉ là một tên khốn mà thôi, muốn giải quyết hắn thì dễ như trở bàn tay.

Bữa sáng này, kết thúc có hơi u sầu. Tô Ngưng Mi nghĩ đến tình cảnh của mình hiện tại, nên không được vui.

Điều đau lòng nhất là, Hạ An Lan đã có người con gái anh thích rồi.

Tô Ngưng Mi rất muốn hét to một câu: Rốt cuộc là hồ ly tinh phương nào, dám dụ dỗ người đàn ông mà cô để ý.

Cô còn không nỡ dụ dỗ! Huhu...

Ăn sáng xong, Tô Ngưng Mi dọn dẹp bát đũa, vào nhà bếp rửa bát.

Cô bước ra, nhìn thấy Hạ An Lan đã thay một bộ áo vest đi ra ngoài, cao ráo tuấn tú, uyên đình nhạc trĩ*.

*Uyên đình nhạc trĩ: từ hình dung phẩm chất cao thượng.


Tô Ngưng Mi dùng khăn tay lau sạch nước trên tay: “Anh... Phải đi ra ngoài à?”

Hạ An Lan gật đầu: “Lát nữa thư ký đến đón anh, anh phải ra ngoài một chuyến. Những lúc này trong thành phố không thể không có người trấn thủ. Em ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ, nếu sau giờ cơm anh vẫn chưa về, em đừng đợi anh, bản thân phải ăn uống đúng giờ. Nếu có người không quen biết gõ cửa, thì đừng mở, giống như tối qua, làm rất tốt... Nếu có người muốn cạy cửa, em phải nhanh chóng gọi điện thoại cho anh, hoặc gọi cho thư ký của anh.”

Tô Ngưng Mi gật đầu, “Em biết rồi, anh đừng lo, anh… ở bên ngoài phải chú ý an toàn.”

“Được... Anh sẽ chú ý.”

Hạ An Lan đang thắt cà vạt, quay tới quay lui mấy lần vẫn chưa thắt được. Tô Ngưng Mi cảm thấy hình như cánh tay bên trái của anh không được linh hoạt lắm, nhớ lại chuyện tốt qua mình đã làm cô vội hỏi: “Đúng rồi, vai anh không sao chứ?”

“Không sao...”

Vai trái của Hạ An Lan đã có một vết máu bầm rồi, tay trái những lúc nhúc nhích mạnh, liên quan đến bên đó vẫn hơi đau.

Đặc biệt là khi thắt cà vạt, tay trái phải thắt chặt, sẽ đau nhiều hơn một chút.

Anh không muốn khiến Tô Ngưng Mi áy náy, nhìn cô cầu cứu: “Hôm nay cà vạt này sao lại khó thắt vậy nhỉ, hay là, em thắt giúp anh được không?”


Tô Ngưng Mi đương nhiên không thể từ chối, “Ừm... Được...”

Cô liếm liếm khóe miệng, hít sâu một cái, đi đến trước mặt Hạ An Lan, cầm lấy cà vạt, nhẹ nhàng nhón gót.

Thật ra cô biết rõ cách thắt cà vạt, ngón tay cũng linh hoạt, bình thường chỉ một lúc là thắt xong, nhưng hôm nay, chóp mũi đã đổ mấy lớp mồ hôi, vẫn chưa thắt xong.

Trong lòng Tô Ngưng Mi căng thẳng, vì đứng quá gần, ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người anh, cô căng thẳng tim đập thình thịch thình thịch.

Trước đây cô cảm thấy Hạ An Lan rất cao, nhưng hôm nay mới biết, hóa ra anh cao hơn cô nhiều như thế, anh đã rất phối hợp với cô, cúi đầu khom lưng rồi.

Tô Ngưng Mi chưa làm xong, Hạ An Lan cũng không hối thúc cô, nhìn dáng vẻ cô vì sốt ruột hai má đỏ ửng lên, mũi đổ mồ hôi, cắn chặt môi cố gắng làm thật tốt, trong lòng anh có hơi ngứa ngáy, thật muốn ôm cô vào lòng, hôn lên đôi môi đó, quang minh chính đại thưởng thức vẻ đẹp của cô.

Cuối cùng, Tô Ngưng Mi cũng thắt cà vạt xong, cô bước lùi về sau một bước, thở ra một hơi dài: “Xong rồi...”


Nhấn Mở Bình Luận