Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Nếu như phải so sánh xem trên thế giới này ai mở măt nói dối giỏi nhất, thì chắn chắn sẽ là Đinh Phù.

Có lẽ máy phát hiện nói dối cũng chưa chắc đã phát hiện ra được.

Nhừng lời này của Đinh Phù động đúng nỗi lòng của Nhạc Trình, khiến hắn rất hài lòng, đồng thời cũng có chút day dứt.

Hắn ta lại một lần nữa ôm lấy Đinh Phù: “Tiểu Phù, vẫn là em hiểu anh nhất. Hôm nay là lỗi của anh, anh không nên… chưa nghĩ kỹ gì cả, đã đánh em. Em nhất định đừng trách anh.”

Đinh Phù ngoan ngoãn dựa vào người hắn, nói: “Vâng, em đều hiểu hết, em biết…anh đừng xin lỗi em. Cả đời này người mà em không bao giờ trách là anh.”


Giọng nói của cô ta mềm mại ấm áp, giống như một con vật nhỏ bé không hề có bất cứ động cơ tấn công nào cả.

Những lời đường mật, tình tứ sâu nặng ngày thường, đến lúc quan trọng, không là gì cả.

Nếu như Nhạc Bằng Trình nhìn thấy biểu cảm lúc này của Đinh Phù, thì sẽ biết thế nào là miệng ngọt ngào bụng dao găm.

Đinh Phù nén nhìn cơn buồn nôn, mặt đầy kinh tởm, hai mắt căm phẫn.

Nhạc Bằng Trình, thằng đàn ông này tồi tệ đến mức khiến người ta ghê tởm.

Lúc trong đồn cảnh sát, khi tìm cách tự cứu mình, có lẽ hắn đã hoàn toàn quên tiệt cô ta đi rồi.

Bình thường nói nghe hay lắm, đến lúc cấp thiết, cô ta chính là người đầu tiên bị hắn vứt bỏ.

Thằng đàn ông là đồ bỏ đi, còn là đồ phế thải chưa từng nhìn rõ xem mình đần độn đến mức nào. Rõ ràng ngu chết đi được, còn nghĩ mình học rộng hiểu sâu, tài cao hơn người. Anh ta muốn làm anh hùng khiến người ta kính nể, sùng bái, thì cô ta sẽ sùng bái hắn như anh hùng, thế nên cô ta mới có được mười hai năm vinh hoa phú quý như vậy.


Thế nhưng, những năm đó qua đi quá yên ổn, vừa mới về nước, gặp phải một chút phiền phức, bộ mặt thật của Nhạc Bằng Trình đã bị lật tẩy hết rồi.

Đinh Phù thầm nghĩ, cô ta không thể đặt toàn bộ hy vọng vào Nhạc Bằng Trình.

Cô ta cũng phải tìm cho mình một đường lui mới được.

Chỉ mới gặp chút chuyện đó thôi, Nhạc Bằng Trình đã muốn bỏ rơi cô ta, thế thì về sau thật sự đối đầu với Tô gia, đối đầu với Hạ An Lan, có lẽ cô ta sẽ sớm bị bóp chết mất.

Cô ta đáp lại: “Bằng Trình, bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Về Lạc Thành.”

“Quay về? Không phải trước đây anh bảo chưa quay về vội hay sao?”

Nhạc Bằng Trình cười lạnh lùng: “Trước đây, là chưa xảy ra chuyện này. Lần này chắc chắn là bị nhà họ Tô hãm hại rồi. Dù sao bọn họ cũng đã biết, thì chúng ta cũng không cần thiết phải lẩn trốn nữa, chúng ta cứ về thẳng đó. Anh cũng muốn xem xem, con tiện nhân Tô Ngưng Mi đó, dám không cho anh vào nhà.”

Đinh Phù ngoan ngoãn đáp: “Vâng, em nghe anh.”


Trong lòng cô ta cười mỉa mai, Tô Ngưng Mi không dễ nói năng như cô ta, đến lúc đó không bị người ta đánh đuổi đi là tốt lắm rồi.

“Em đã lấy hành lý của chúng mình ra rồi, anh ở trong đó nhất định đã chịu khổ không ít, đi tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi đã, sau đó, chúng ta đến bệnh viện khám xem anh bị thương ở đâu, có được không?”

Nhạc Bằng Trình gật đầu: “Đi thôi… cứ như vậy đã.”

Đinh Phù kéo hành lý đi sau Nhạc Bằng Trình. Cô ta biết hai người họ bây giờ đã không còn tiền nữa rồi.

Trước khi về nước, Nhạc Bằng Trình vốn nghĩ rằng, mang theo bằng đấy tiền là đủ rồi. Dù sao thì, bọn họ cũng quay về để phản công, sẽ nhanh chóng lấy lại được gia sản, sẽ không thiều tiền.

Nhưng ai ngờ rằng, vừa xuống sân bay, còn chưa kịp nhìn xem thủ đô bây giờ đã thay đổi thế nào, thì đã bị vứt vào đồn cảnh sát.

Bây giờ tỷ giá đối hoái giữa đô la Mỹ và nhân dân tệ rất cao, 20 vạn đô la Mỹ, đã vét sạch toàn bộ số tiền Nhạc Bằng Trình mang theo trên người.


Nhấn Mở Bình Luận