Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Có điều, cậu cảm thấy rất đã.

So với những thứ mà Nhạc Bằng Trình đã làm, từng ấy đã là gì? Chỉ là khiến hắn nếm chút khổ cực mà thôi, còn chưa lấy mạng của hắn cơ mà.

Nhạc Bằng Trình há hốc mồm trợn tròn mắt, khuôn mặt thậm chí không còn thể hiện được bất cứ một biểu cảm nào khác, bởi vì cho dù hắn có thêm vài cái đầu nữa cũng không nghĩ ra được, người như Hạ An Lan lại làm những việc hèn hạ vô liêm sỉ như vậy.

“Anh… anh là thị trưởng, anh là… quan chức, anh… làm sao anh có thể, vô liêm sỉ như vậy?”


Nhạc Thính Phong đứng cạnh đảo ngược mắt, cậu lại không hề cảm thấy kinh ngạc bao nhiêu, dù sao thì, cậu đã biết Hạ An Lan là người vô liêm sỉ, trơ trẽn đến mức nào.

Anh ta ít ra cũng là thị trưởng cơ mà, một người phải xây dựng hình ảnh chính nghĩa, một công chức nhà nước vì nhân dân phục vụ, tại sao lại có thể như thế? Dù cho anh có giả vờ, thì cũng giả vờ ra dáng đứng đắn chút chứ?

Thế nhưng…

Nhạc Bằng Trình đã không nghĩ ra thêm lời bình luận nào nữa, những tính từ trong đầu hắn đều quá thiếu hụt trong giờ phút này.

Hạ An Lan cười nói: “Vô liêm sỉ? Lẽ nào đây không phải là yếu tố cơ bản để trở thành một chính khách hay sao? Hơn nữa, đối phó với loại người như anh, tôi cảm thấy nếu dùng những biện pháp đứng đắn, thì quá là không tôn trọng anh.”

Nhạc Thính Phong suýt nữa cười thành tiếng, kiểu châm chọc này! Cũng không biết não lợn của Nhạc Bằng Trình có nghe hiểu được không nữa.

Quả nhiên, Nhạc Bằng Trình sững người, không lý giải nổi cái câu thủ đoạn đứng đắn không tôn trọng anh.


Vốn dĩ hắn đã chẳng có tí đầu óc nào, lúc nãy lại bị Hạ An Lan dọa đến mức đầu óc sắp đơ ra rồi, làm sao có thể nghĩ gì khác được nữa. Lúc này đầu óc hắn đang không ngừng hồi tưởng lại câu nói lúc nãy của Hạ An Lan--- chứng nhận tử vong!

Với năng lực hiện giờ của Hạ An Lan, anh muốn khiến hắn âm thầm biến mất không chút dấu vết nào, chỉ là việc dễ như chở bàn tay.

Bản năng khiến Nhạc Bằng Trình lùi người về đằng sau. Hắn muốn giữ khoảng cách với Hạ An Lan: “Dù rằng… dù rằng anh là thị trưởng, anh cũng không thể như thế… Anh, anh…phải hành động theo pháp luật, anh không thể… Anh không thể đối xử như vậy với tôi!”

Hạ An Lan mỉm cười, giống như đang mở lòng tán gẫu hết sức thoải mái với bạn đồng lứa vậy, anh nói: “Nhưng thị trưởng cũng là đàn ông, vì người phụ nữ mình thích, làm như vậy là rất bình thương. Dù sao thì tôi cũng không thể đội cái danh phận gian phu mãi được. Tôi muốn nhanh chóng có thể quang minh chính đại đi họp phụ huynh cho con trai tôi, anh bảo có đúng không?”

Miệng Nhạc Thính Phong giật một phát, hức, họp phụ huynh, thiếu gia cần chú đi họp chắc?

“Anh… rốt cuộc thì anh muốn gì?” Nhạc Bằng Trình run rẩy đến mức không ra thể thống gì nữa, lúc hắn nói, hai hàm răng liên tục đập vào nhau, cắn vài lưỡi vài nhát.

Tên gian phu kia, quá vênh váo, quá ngông cuồng. Anh ta chỉ chưa nói ra rằng: Ông đây làm gian phu đủ rồi, mày, cút đi cho ông, để chừa vị trí chồng cô ấy ra, ông đây phải ngồi ở đó, chồng là từ để gọi ông!


Hạ An Lan lắc đầu, biểu cảm trên mặt có chút khó xử, cơ hồ như đang nói: Sao anh lại hỏi tôi như vậy chứ?

“Cái này, ai dà, không phải tôi muốn thế nào, mà là anh muốn thế nào? Anh muốn gì đây?”

“Tôi…”

Hạ An Lan nhấc tay lên: “Đợi đã, tôi khuyên anh, trước khi nói tiếp, phải nghĩ cho kỹ đã, hoàn cảnh bây giờ của mình, dù sao cũng đã đến tuổi này rồi, làm gì cũng phải động não đã.”

Nhạc Bằng Trình nghĩ, đúng vậy, hắn phải động não, hắn phải nghĩ kỹ xem, rốt cuộc muốn gì, hắn phải nhìn rõ hoàn cảnh bây giờ của mình.

Vốn dĩ hắn muốn quay về ly hôn với Tô Ngưng Mi, đuổi cô ta đi, giành lại tài sản nhà họ Nhạc, quay lại làm chủ nhân của Nhạc gia.


Nhấn Mở Bình Luận