Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Thính Phong nghe thấy âm thanh đó xong, đảo ngược mắt lên, quay đầu lại nhìn thấy Hạ An Lan không biết đã đứng ngoài cửa từ lúc nào, môi nở nụ cười, ánh mắt trìu mến, xem ra Hạ An Lan không hề bất ngờ, không có chút nóng nảy nào.

Những ai không biết, chắc chắn tưởng anh là một người nói chuyện rất dễ nghe. Nhưng những người ở đó chỉ có Nhạc Thính Phong là biết anh là một lão hồ ly có thể ăn sống con nhà người ta mà không cần nhả xương.

Bây giờ cậu lại bắt đầu đồng cảm với những phụ huynh đến đây làm ầm ỹ kia, biết điều thì rút lui là được, sao cứ phải đợi Hạ An Lan đến, hức, bọn họ đành chịu thôi.

Ý nghĩ đó khiến Nhạc Thính Phong sững người mất vài giây. Cậu… hình như không hề lo lắng chút nào rằng Hạ An Lan sẽ trách mắng cậu, hình như, trong lòng cậu biết rõ rằng Hạ An Lan sẽ đứng về phía mình.


Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn Hạ An Lan, chạm đúng vào mắt anh, đôi mắt hiền hòa mà sâu thẳm như không bao giờ nhìn thấy đáy ấy, khiến cậu bất giác cảm thấy yên tâm một cách kỳ lạ.

Hạ An Lan bĩu môi với Nhạc Thính Phong, cười an ủi, như đang nói với cậu rằng: Phụ huynh của con đến rồi, con đừng sợ!

Nhạc Thính Phong làm miệng mếu, không thèm nhìn anh, ai là phụ huynh chứ, tôi còn chưa thừa nhận mà!

Hạ An Lan đột ngột xuất hiện, khiến căn phòng bỗng chốc trở nên yên ắng, mọi người đều đổ dồn mắt về phía anh.

Cô giáo Ngô phản ứng lại đầu tiên, vội vàng nói: “Hạ tiên sinh, anh đến rồi, thực sự là ngại quá, vốn dĩ chuyện này trường chúng tôi phải tự giải quyết, nhưng tôi không ngờ rằng, sự việc lại ra nông nỗi này, nên đành phiền anh quay lại một chuyến.”

Hạ An Lan mỉm cười: “Không sao, chuyện có liên quan đến con trai tôi, tất nhiên tôi phải quay lại rồi.”


Bốn phụ huynh đó đưa mắt nhìn nhau. Trước khi đến đây, bọn họ đã đích thân thăm dò tình hình nhà Thính Phonng, biết rằng cha cậu chưa từng quay về nhà, cậu chỉ sống với mẹ, hơn nữa, mẹ cậu tính khí rất hiền lành, dễ dãi hòa nhã, nên bọn họ mới nghĩ đến chuyện tống tiền Nhạc Thính Phong có lẽ là một chuyện cực kỳ nhẹ nhàng dễ dàng.

Nhưng bây giờ lại bất ngờ lòi ra một ông bố? Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Tình hình biến đổi đột ngột khiến bốn người họ không biết làm như thế nào?

Hạ An Lan chậm rãi bước lại gần, nói với bốn người họ rằng: “Tôi là cha của Nhạc Thính Phong, có chuyện gì thì nói với tôi. Ngoài ra, con trai tôi cứ bất cứ vấn đề gì, tôi sẽ tự mình dạy dỗ, không đến lượt các người chõ mõm vào.”

Hạ An Lan là một người chưa từng biểu hiện cảm xúc thật ra mặt bao giờ, lúc anh nói những lời đó, biểu cảm trên khuôn mặt trước sau vẫn hiền hòa như một, khóe miệng không cười mà như cười, nhìn có vẻ rất dễ bắt nạt vậy.

Người đàn ông vừa bị đánh nói nhỏ với vợ mình: “Xem ra thằng này không cứng lắm, có lẽ dễ đối phó, nó đến đúng lúc lắm, bắt nó nôn tiền ra…”

Vợ hắn gật đầu, rồi đứng phắt dậy, chống nạnh chỉ tay vào mặt Hạ An Lan: “Ông là cha của thằng súc sinh này à, thế thì ông đến đúng lúc lắm… Con trai ông hại con gái tôi không dám đi học, gánh chịu cú sốc tâm lý nghiêm trọng. Chồng tôi bị nó đánh vỡ đầu. Bây giờ ông bảo phải làm sao?’


Hạ An Lan mỉm cười đợi bà ta nói xong, anh mới nói: “Phiền bà nói lại những lời vừa rồi một lần nữa, tôi nghe chưa rõ.”

Bà ta không ý thức được lời nói của Hạ An Lan hàm chứa điều gì, tưởng là anh chưa nghe rõ thật, mở mồm lặp lại một lần nữa.

Bà ta nói xong, Hạ An Lan lại nói: “Phiền bà nói lại một lần nữa, tôi chưa nghe rõ.”

Bà ta vẫn chưa hiểu ra, lại lặp lại một lần nữa.

Sau đó, Hạ An Lan tiếp tục nói: “Phiền bà nói lại một lần nữa, tôi chưa nghe rõ.”


Nhấn Mở Bình Luận