Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cánh tay của Hạ Như Sương chảy máu ròng ròng, mồ hôi đọng thành từng giọt trên trán, bà ta đã không phân biệt nổi là đang đau hay đang sợnữa rồi.

Yến Thanh Ti nhảy xuống giường, khom người nhặt con dao gọt hoa quả lên, cười nói: “Ái chà, thật ra tôi cũng không ngờ được là bà sẽ đến đây thật đâu, tôi phải cảm ơn sự phối hợp của bà mới được. Chỉ là… vai diễn của bà cũng nên đến lúc kết thúc rồi, dù sao, diễn lâu như vậy, khán giả…cũng cảm thấy chán ngán lắm rồi.”

Cả người Hạ Như Sương run lên bần bật, nghiến răng nói: “Mày đừng có mà… vội đắc ý.”

Yến Thanh Ti nhướng mày: “Tôi cứ đắc ý thế đấy thì làm sao nào? Hôm nay, bây giờ, tôi… là người thắng. Trước đây tôi đã từng nói với bà như thế nào nhỉ, có tôi ở đây bà đừng hòng có cơ hội xoay người.”

Yến Thanh Ti nói với ra ngoài cửa: “Ông ngoại, ông xem đi này, đây chính là đứa con gái nuôi mà ông nhận về đấy, đứa con gái nuôi mà trong lòng ông xem như con gái ruột. Ông xem bà ta lương thiện, hiếu thảo, hiểu chuyện đến nhường nào này… ông phải nhìn cho rõ vào.”

Hạ Như Sương giật bắn mình quay phắt lại, gương mặt vì đau đớn mà trở nên nên dúm dó dữ tợn vào thời khắc này lại tràn đầy kinh ngạc cùng không thể tin nổi.

Bà ta nhìn Hạ An Lan, Hạ lão gia, Nhạc phu nhân lần lượt đi ra, tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức bà ta căn bản không kịp làm gì khác.


Hạ lão gia chậm rãi đi đến, vẻ mặt của ông lúc này còn khó nhìn hơn cả Hạ Như Sương, mỗi bước đi của ông đều nặng nề như thể đeo chì.

Hạ An Lan không chỉ nói với nói với ông một lần rằng Hạ Như Sương là một người đàn bà mưu mô thâm trầm, tuyệt đối không phải người lương thiện. Nhưng ông không nghe, ông luôn cho rằng những gì ông nhìn thấy là thật, luôn cảm thấy những gì mà Hạ Như Sương đã từng làm không phải là giả vờ, bằng không, tại sao một người có thể giả vờ nhiều năm đến như vậy?

Ông tin tưởng nó, vì nó mà nghi ngờ cả cháu ngoại của mình, vì nó làm tổn thương đến Thanh Ti.

Nhưng bây giờ…bây giờ, đứa con gái mà ông tin lại giơ dao hướng vào người bạn già của ông.

Nếu như không phải là Thanh Ti đã chuẩn bị từ trước… chỉ sợ, giờ bà ấy đã trở thành một thi thể.

Hạ lão gia nhìn chằm chằm vào Hạ Như Sương, trước đó, khi nhìn qua camera giám sát, trong đầu ông đãtràn đầy những câu hỏi, ông muốn hỏi Hạ Như Sương tại sao phải lấy oán báo ân, nhưng bây giờ nhìn thấy bà ta,ông đột nhiên không muốn nói gì nữa, cũng chẳng muốn hỏi gì nữa.


Hạ Như Sương cả người run rẩy, trong lòng sự sợ hãi đan xen cùng phẫn nộ, bà ta nghiến răng thét lên: “Các người… các người đùa giỡn tôi…”

Yến Thanh Ti cười lên: “Đúng thế đấy, đùa với bà đấy thì sao nào? Bằng không bà thực sự cho rằng bà có bản lĩnh đến thế à, có thể để bác tôi giải tán người canh gác trước cửa? Có thể đi một mạch đến đây mà không gặp trở ngại gì à? Lúc bà đi đường không cảm thấy quá thuận lợi sao?”

Yến Thanh Ti sắp đặt cái bẫy này là muốn Du phu nhân tự mình sa lưới.

Cô dùng hết tất cả bản lĩnh tính toán người khác ra để đối phó với Du phu nhân.Cố ý để Du phu nhân nghe được tin tức từ chỗ của Hạ lão gia, khiến bà ta tin tưởng, để bà ta cảm thấy sốt ruột, không thể chần chừ thêm được nữa, để bà ta có cảm giác bức bách nếu không làm gì đó thì bà ta thực sự xong đời, ép bà ta bí quá hoá liều phải ra tay.

Hiển nhiên là cô đã thắng.

Hạ Như Sương bây giờ mới hiểu ra, từ lúc Hạ lão gia bắt đầu đến gặp bà ta thì cũng chính là lúc cái bẫy của Yến Thanh Ti được giăng ra, khiến bà ta lơi lỏng cảnh giác rơi vào cái bẫy đã sắp sẵn.

Bà ta tính đi tính lại, cho rằng mình có thể khống chế Hạ lão gia, lại không ngờ được rằng, bà ta đã sớm bị dẫn vào tròng.

Lần này… bà ta đã hoàn toàn xong rồi.


Nhấn Mở Bình Luận