Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Sau khi do dự, anh ta vẫn quyết định nói ra một chút thông tin để bọn họ hiểu rõ, nguyên nhân dẫn đến cuộc đuổi bắt sống chết này là gì.

Tô Trảm xoay người, nhấc một cánh tay của gã ngoại quốc đã chết lên, nói: “Những người này thuộc một tổ chức, được huấn luyện rất kỹ càng, không mang thẻ bài của binh sĩ nước ta.”

Nhạc Thính Phong nhìn tới hình xăm trên cánh tay kẻ đó, nói: “Hình xăm này có chút quái dị.”

Tô Trảm gật đầu: “Đây là hình xăm biểu đạt thân phận của bọn chúng, hiện tại chúng tôi vẫn đang tra xem chúng thuộc tổ chức nào.”

Yến Thanh Ti nghe bọn họ nói thì vô thức nhìn tới thi thể kia. Cô thấy trên cánh tay của kẻ đó có một hình xăm.

Một con rắn cuốn lấy bông hoa hồng, gai hoa hồng xuyên qua người con rắn nhìn vô cùng đen tối, quỷ dị,…

Tâm tình của Yến Thanh Ti đã rất kém sau cái chết của Diệp Thiều Quang nên khi nhìn thấy hình xăm kia, sắc mặt của cô càng tệ hơn.

“Chỉ cần xăm hình xăm này thì đều là… người của tập đoàn kia sao?”

Tô Trảm nhìn về phía Yến Thanh Ti, ánh mắt cô dại ra, nhìn chằm chằm vào hình xăm đó, thanh âm mơ hồ.

Tô Trảm gật đầu: “Đúng thế, chỉ cần có hình xăm này đều là người của bọn họ. Cô… có phải đã từng… thấy nó rồi không?”


Ánh mắt Yến Thanh Ti rất kỳ quái, hơn nữa còn đột nhiên hỏi một câu kia, nghe đã thấy có vấn đề.

Yến Thanh Ti tỉnh táo lại, lắc đầu: “Không… Chưa từng…”

Tô Trảm không tiếp tục hỏi nữa nhưng anh ta biết, phủ định hai lần chính là khẳng định.

Anh ta có cảm giác, Yến Thanh Ti hình như… biết hình xăm này, chẳng lẽ cô đã từng gặp qua sao?

Tô Trảm rất giỏi quan sát nét mặt người khác, sau khi đầu óc nhận được tín hiệu liền lập tức phân tích, điều này đã trở thành bản năng của anh ta, đôi khi không thể nào khống chế được.

Trong lòng anh tuy rất muốn biết nhưng anh ta hiểu hiện tại không phải lúc. Nếu hỏi, có khi Yến Thanh Ti còn muốn giết luôn anh ta đấy chứ.

Sau khi cảnh sách dọn sạch hiện trường thì nói với Nhạc Thính Phong là bọn họ có thể đi rồi. Hơn nữa, bọn họ cũng đã phái người dọc theo con sông về hạ du tìm người.

Nhạc Thính Phong quay đầu nhìn dòng sông, trong lòng chờ mong, hy vọng Diệp Thiều Quang không chết…

Nhưng anh cũng biết, khả năng này gần như không có.


Chuyện xảy ra đêm này đều khiến tất cả mọi người đều khó lòng chấp nhận được.

Nhạc Thính Phong ôm lấy Yến Thanh Ti, nói: “Thanh Ti, đi thôi, chúng ta phải đi tiếp.”

Yến Thanh Ti gật đầu: “Đúng thế… Cần phải về…”

Diệp Thiều Quang mất đi, dùng tính mạng của anh ta để đổi lấy bình an cho mọi người. Hốc mắt Yến Thanh Ti bị gió quất vào đau rát, giống như bị ném cát vào vậy, chỉ cần chớp thôi cũng đã khó chịu cực kỳ.

Ngồi trên máy báy, Yến Thanh Ti quay đầu nhìn bên dưới, con sông này thật lớn, nước sông cuồn cuộn đổ về hướng đông, lặng lẽ như chính đêm đen vậy.

Nhưng trong lòng bọn họ lại không thể nào bình tĩnh được.

“Tằng gia sẽ phải trả giá chứ?”

“Phải… Nhất định.” Tằng gia đã phạm vào quốc pháp, lần này anh ta đã thu thập đủ chứng cứ để dìm chết bọn họ.

Yến Thanh Ti không hỏi lại nữa, những chuyện cô muốn biết đã biết rồi.

Bay suốt một giờ, không ai nói chuyện với nhau câu nào, Yến Thanh Ti nhắm hai mắt lại, trong lòng chao đảo rất khó chịu, tâm thần không yên.

Trong lòng cô nghĩ tới Diệp Thiều Quang, nghĩ tới hình xăm kia, nghĩ tới Quý Miên Miên.

Diệp Thiều Quang đã chết, Miên Miên phải làm sao bây giờ?


Nhấn Mở Bình Luận