Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Arthur vẻ mặt chán ghét: “Câm miệng.”

Stuart cười nói: “Arthur, chúng ta đừng có mâu thuẫn với nhau nữa. Nói không chừng hành động của chúng ta đều bị họ giám thị, có lẽ… ngay cả phòng này cũng bị họ theo dõi rồi. Nhưng chẳng sao cả…”

Câu kế tiếp của anh ta bỏ lửng, không sao cả cái gì?

Arthur nhìn bốn xung quanh, cười châm biếm một cái, sau đó lại đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

Anh không muốn nghĩ tới nhiệm vụ, không muốn nghĩ cái gì hết, anh chỉ thầm nghĩ, nếu thời gian có thể quay lại, giá như cô ấy vẫn là Monica của ngày trước.

Stuart gõ cửa, thanh âm của anh ta rơi vào tai Arthur.

“Arthur, tôi nói với anh một câu cuối cùng này, trên đời này không có gì dễ dàng đoạt được, nhất là người. Nếu anh muốn có được Monica thì sẽ có người nhất định phải biến mất…”

Arthur che lỗ tai.

Biến mất… biến mất…



Cảnh sát nghe lén ở đầu bên kia nói: “Tô tiên sinh, ngài nói xem người này là quá thông minh hay quá kiêu ngạo?”


Tô Trảm vừa từ chỗ Tằng Lí trở về, đi thẳng tới nơi này luôn, nghe được cuộc đối thoại của hai người kia thì thản nhiên đáp: “Cả hai đi.”

Cái người tên Stuart khó đối phó hơn một chút, anh ta biết bị nghe lén mà vẫn không hề che giấu hành vi của mình.

Hoặc là anh ta đang muốn thị uy, hoặc anh ta muốn mọi người bị nhiễu loạn thông tin, cố làm ra một vài động tác nhỏ để bọn họ không tìm ra được đường chính để đi.

Tô Trảm day day trán, không biết trận chiến này không biết còn phải kéo dài mấy ngày nữa?

Sau này, nếu làm không tốt thì nguy hiểm xảy ra với Nhạc Thính Phong càng nhiều, ngày mai phải nhắc nhở một chút mới được.

Anh hỏi: “Thuộc hạ của Yến Minh Tu còn theo dõi chứ?”

“Còn.”

“Tìm được chỗ ở của Yến Minh Tu chưa?”

Cảnh sát lắc đầu: “Không. Tôi không biết có phải hắn đã biết chúng ta đang theo dõi hay không mà dường như là cố ý ở bên ngoài, không tới gặp mặt Yến Minh Tu nữa.”

“Chuyện này không nên gấp gáp, đổi một nhóm người tiếp tục theo dõi.”


“Vâng.”



Stuart mời Yến Thanh Ti chụp ảnh, cô lấy lý do Nhạc Thính Phong bị thương nên trì hoãn việc này.

Chị Mạch không biết nguyên nhân cụ thể, hiện tại cô không tin cả Stuart Mill và Arthur.

Chị Mạch gọi điện hỏi Yến Thanh Ti vì sao, lý do của cô vẫn là Nhạc Thính Phong bị thương, cô bị động thai.

“Vậy chị nói với đại sư Stuart một chút, lùi thêm vài ngày. Em không biết đám người làm nghệ thuật này tính tình khó chiều tới mức nào đâu. Hôm nay anh ta nói với chị, nếu chúng ta không chụp thì anh ta sẽ tìm người khác.”

Chị Mạch rất tiếc nuối, cô đã vắt óc tìm mọi cách nói chuyện với Stuart Mill nhưng thái độ của người này cũng rất cứng rắn, nói nếu Yến Thanh Ti vẫn tiếp tục trì hoãn thì sẽ đổi người, không có cô thì vẫn còn người khác.

Yến Thanh Ti bình tĩnh nghe xong, nói: “Vậy thì bảo anh ta tìm người khác đi.”

Chị Mạch hỏi: “Em thực sự cứ thế mà buông tha cơ hội này à, nó thật sự rất khó có được đấy.”

“Chị Mạch, trên đời này cơ hội và nguy cơ luôn song hành cùng nhau. Cho dù sau này em không thể đi diễn nữa, cho dù… em vĩnh viễn không thể làm gì, em cũng sẽ không để con em phải mạo hiểm.” Cho tới bây giờ, Yến Thanh Ti vẫn rất rõ mình muốn cái gì.

Trước đây, cô muốn báo thù, hiện tại, cô muốn gia đình, muốn chồng, muốn con.

Sự nghiệp chỉ là dệt hoa trên gấm trong cuộc sống của cô, có là chuyện tốt, nhưng nếu vì sự nghiệp mà để gia đình bị uy hiếp thì cô sẽ không do dự lựa chọn từ bỏ nó.

Chị Mạch trầm mặc một lát, nói: “Em nói đúng, chị quá quan tâm tới lợi ích rồi, xin lỗi em.”


Nhấn Mở Bình Luận