Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

"Để họ ở bên nhau thêm mấy ngày đi, mẹ ở nhà chăm sóc em lâu như thế, cũng phải ra ngoài thư giãn chứ.”

“Đúng… thôi ăn cơm đi.”

Lúc ăn cơm, Nhạc Thính Phong thất thần hai lần liền.

Yến Thanh Ti nghi hoặc trong lòng, chờ ăn cơm xong mới hỏi: “Anh làm sao thế? Sao em cảm thấy anh đang có tâm sự?”

Nhạc Thính Phong vội vàng nói: “Không sao, vừa rồi nghĩ tới chuyện công ty thôi.”

“Có gì phiền toái ư?”

“Cũng không phiền lắm, vẫn là chuyện kia thôi. Anh đã bảo Tô Địch giúp một tay, có anh ấy ở bên đó, chuyện sớm muộn gì cũng sẽ được giải quyết. Anh chỉ đang nghĩ xem sau này có nên co rút lại một chút chuyện phát triển ở nước ngoài? Toàn là chuyện thượng vàng hạ cám, em không cần quan tâm đâu, đi ra vườn đi dạo thôi.”

Nhạc Thính Phong không dám cho Yến Thanh Ti biết chuyện Nhạc phu nhân, phụ nữ có thai cần nghỉ ngơi cho tốt, không thể lo lắng chuyện gì khác. Nếu cô biết thì sẽ không thể an tâm nghỉ ngơi được.

Hơn nữa, chuyện này tất nhiên không thể tránh khỏi có liên quan tới bọn Arthur.

Nếu Thanh Ti biết, cô nhất định sẽ đi gặp Arthur, nói không chừng chính là rơi vào bẫy của họ.


Hai người phụ nữ quan trọng nhất mà anh coi như sinh mệnh của mình, hiện tại một đang ở trong vòng nguy hiểm, anh không thể để Yến Thanh Ti cũng xảy ra chuyện được.

Biểu hiện sau đó của Nhạc Thính Phong rất bình thường nên Yến Thanh Ti không hoài nghi gì cả.

Trước lúc đi ngủ, Yến Thanh Ti còn nói với Nhạc Thính Phong: “Mẹ mua cho bác một món quà năm mới là caravat, anh nói xem, qua năm mới em nên tặng anh cái gì?”

“Em còn cần tặng quà gì nữa? Lễ vật tốt nhất đã ở đây rồi.” Nhạc Thính Phong cúi đầu hôn lên bụng của Yến Thanh Ti.

Những gì tốt nhất cô đã đều cho anh rồi.

Yến Thanh Ti ngủ rồi nhưng Nhạc Thính Phong vẫn chưa thể nhắm mắt được. Mẹ anh bị người ta bắt cóc, tuy rằng bọn họ biết hiện tại bà vẫn an toàn, nhưng… cái loại bất an, sợ hãi này luôn bao phủ trong lòng, khiến cho Nhạc Thính Phong không tài nào ngủ nổi.



Buổi tối, hơn 11 giờ, Hạ An Lan mới quay về nghỉ ngơi.

Nhưng Nhạc phu nhân giả vẫn đang chờ ông, ngủ gật trên sô pha.


Hạ An Lan lạnh lùng đi tới, cúi người nhìn chằm chằm vào cổ cô ta. Ông rất muốn cầm ngay lấy con dao gọt trái cây trên bàn cắt ngay cái cổ này, cô ta xứng đáng dùng gương mặt của Mi Mi sao?

Nhạc phu nhân giả đang ngủ đột nhiên rùng mình một cái, sau đó tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Hạ An Lan, trong tay ông cầm một cái chăn, đang định đắp cho cô ta.

Cô ta vui vẻ trong lòng, nói: “Anh đã về rồi, sao lại về trễ vậy?”

Tuy rằng có chút buồn bực vì hình như lúc ngủ, cô ta cảm nhận được sát khí bủa vây quanh mình, nhưng tỉnh lại rồi, thấy khuôn mặt tươi cười của Hạ An Lan, cô ta quên luôn chuyện ấy.

Hạ An Lan đắp chăn cho cô ta, cúi đầu nói: “Trước đây lúc nào cũng về muộn thế này, không phải đã nói là em không cần chờ anh rồi sao? Đi ngủ trước đi.”

Nhạc phu nhân giả nói: “Anh chưa về thì em… không ngủ được.”

Cô ta thật sự rất thích được Hạ An Lan đối đãi thế này, vì vậy tự lún sâu lúc nào không biết.

Hạ An Lan mỉm cười: “Em ngốc quá!”

Nhạc phu nhân giả chỉ cảm thấy cả người mềm yếu, không nhịn được tựa vào người ông.

Trong mắt Hạ An Lan toàn là băng lãnh, tay ông đặt trên bả vai cô ta, nhìn như ôm nhưng lại tách ra một khoảng cách giữa hai người, đề phòng cô ta tựa vào mình.

Ông nói: “Mi Mi… Ngày mai nếu có thời gian anh sẽ đưa em ra ngoài chơi. Em có muốn đi chơi ở đâu không?”

Vừa nói, ông vừa nhẹ nhàng dùng một cây kim nhỏ kẹp giữa hai ngón tay đâm vào da cô ta.


Nhấn Mở Bình Luận