Chương 139HỌC SINH CÁ BIỆT (20)
Lúc Kỷ Tiểu Ngư rời khỏi phòng bệnh, cả người đều vô tri vô giác, cũng không dám đi gặp Bắc Trạch, trực tiếp quay về nhà.
Bây giờ bọn họ đã đổi sang một ngôi nhà khác rồi, tuy không phải là biệt thự nhưng cũng là tiểu khu giá cao.
Lúc Kỷ Tiểu Ngư quay về, phát hiện bên trong phòng khách lại có một bộ quần áo của nữ nhân, trong phòng ngủ của ông Kỷ còn phát ra âm thanh kỳ quái.
Cô ta đỏ mắt đẩy cửa phòng ra, “Hai người đang làm gì thế hả?”
Ông Kỷ bị Kỷ Tiểu Ngư đột nhiên quay về doạ cho nhảy dựng, nữ nhân dưới người hét lên kéo cái chăn quấn lấy người, ông Kỷ liền khó xử, thằng em dưới thân vẫn còn đang ngóc cao đầu hùng dũng.
Ông ta vội vàng cầm lấy cái gối che đi bên dưới, lúng túng chột dạ nói: “Tiểu Ngư, sao con lại quay về rồi?”
Hôm nay không phải là thứ tư sao?
Kỷ Tiểu Ngư không nói với ông Kỷ là cô ta phải tham gia hoạt động ngoài trời, trường học đương nhiên cũng không thông báo cho phụ huynh của dạng học sinh không quan trọng như Kỷ Tiểu Ngư.
“Ba đã nói là ngoài mẹ con ra sẽ không có nữ nhân nào khác, mấy lời đó ba coi là cái gì?” Kỷ Tiểu Ngư dường như sụp đổ, gào to lên.
Lúc tang lễ của mẹ cô ta, người đàn ông này thề son sắt nói cả đời này tuyệt đối sẽ không có người phụ nữ nào khác ở bên ngoài.
Bây giờ thì sao?
Thứ cô ta nhìn thấy là cái gì đây?
“Tiểu Ngư…”
Ánh mắt Kỷ Tiểu Ngư thù hận trừng nữ nhân ở trên giường, đột nhiên tiến lên túm lấy tóc nữ nhân kia mà đánh, “Tiện nhân, cho mày quyến rũ ba tao này, có phải nhìn trúng tiền của ba tao không? Cho mày quyến rũ ba tao này, cho mày ra ngoài quyến rũ người khác này…”
Cô gái đó lúc đầu bị đánh đến phát ngốc, thế nhưng rất nhanh liền bắt đầu đánh trả.
Cô ta hiển nhiên là tay thiện nghệ trong chiến đấu, cho dù là không có lấy mảnh vải che đậy cũng phải đánh cho Kỷ Tiểu Ngư không có sức mà đánh lại.
Ông Kỷ ở bên cạnh lúc thì kéo người này một chút, lúc thì kéo người kia một chút nhưng không ngăn cản được ai cả.
Cô gái kia cưỡi trên người Kỷ Tiểu Ngư, sống chết đè cô ta xuống, tát cho cô ta hai bạt tai vào hai má, “Dám đánh lão nương, mày cho là lão nương ăn chay à?”
Đánh Kỷ Tiểu Ngư xong, cô gái kia đứng lên, sảng khoái không che dấu mặc quần áo vào, nhìn hạ bộ của ông Kỷ ở bên cạnh một cái, nhổ một bãi nước bọt, “Với cái năng lực này lão nương còn không thèm nhìn đến.”
Sắc mặt ông Kỷ xanh đen lại, danh dự của người đàn ông chịu phải sự sỉ nhục nghiêm trọng, “Cút ra ngoài.”
Cô gái kia hừ lạnh một tiếng, “Sao nào, muốn chơi gái mà không trả tiền cho lão nương à? Trước đây đã nói xong rồi, có điều con gái ông đánh tôi, tiền viện phí này ông cũng phải trả thêm cho lão nương, ba nghìn.”
Mặt ông Kỷ xanh đen lại rút ra từ ngăn kéo bên cạnh một xấp tiền, cũng không đếm, trực tiếp đưa cho cô ta, “Cầm lấy tiền rồi cút đi.”
Cô gái đếm đếm tiền, “Nhiều hơn lão nương đây không thèm.” Nói rồi cô ta ném tiền thừa xuống đất, dẫm lên giầy cao gót cộp cộp đi mất.
Kỷ Tiểu Ngư nằm trên giường đau khổ khóc, sự tủi thân ban nãy với sự tủi thân bây giờ đều phát tiết hết ra ngoài.
Tại sao chứ?
Tại sao người chịu tội luôn là cô ta?
Cô ta đã làm sai cái gì chứ?
“Tiểu Ngư…”
Kỷ Tiểu Ngư đột nhiên vùng dậy đứng lên, tóc tai trên đầu rối bù, căm hận trừng ông Kỷ một cái, sau đó chạy về phòng của mình.
Ông Kỷ cũng có chút sầu não, bao nhiêu năm nay ông ta đều luôn bận rộn làm ăn, không có thời gian làm mấy việc đó, thế nhưng bây giờ ông ta có tiền rồi, sao lại còn không để cho ông ta thư giãn một chút?
Vừa nghĩ như thế, ông ta liền cảm thấy Kỷ Tiểu Ngư thực sự là đang gây sự vô lý.
Mấy năm nay ông ta liều sống liều chết mà kiếm tiền, là vì ai chứ?
Còn không phải là vì nó hay sao?
Một đứa con gái như nó, còn muốn trèo cả lên đầu ông đây hay sao?
Ông Kỷ càng nghĩ càng tức, mặc quần áo vào, cũng không hỏi xem Kỷ Tiểu Ngư thế nào mà trực tiếp đi ra khỏi nhà.
…
Chuyện giữa Kỷ gia và Cao An Lãng, Thời Sênh không hề biết, bây giờ cô chẳng khác gì người ở cả, đang đi theo hầu hạ phục dịch Phó Khâm.
Tần suất hệ thống đưa ra nhiệm vụ càng ngày càng cao.
Nói thật, có những lúc cô thật sự muốn chém chết cái tên Phó Khâm - mục tiêu nhiệm vụ này cho rồi.
Đây tuyệt đối là người được phái đến để dày vò cô mà.
“Bắc tiểu thư, đây là thuốc ngày hôm nay của thiếu gia.” Vệ sĩ đưa thuốc cho Thời Sênh.
Phó Khâm nằm trên giường bệnh vừa nghe thấp lập tức chui vào trong chăn, sống chết ấn chặp mép chăn.
Thời Sênh thích nhất chính là cho hắn uống thuốc.
Có thể quang minh chính đại thô bạo với Phó Khâm.
Thời Sênh nhận lấy thuốc, đi đến bên cạnh giường bệnh của Phó Khâm, giơ tay kéo cái chăn trước mặt xuống đất, trên mặt còn treo lên nụ cười âm hiểm, “Đây là chính phủ giao quyền, anh dù có kêu rách cuống họng cũng vô dụng thôi, lại đây, ngoan ngoãn uống thuốc đi.
Phó Khâm cuộn thành một đống, đè cái gối lên trên đầu lắc đầu nguầy nguậy.
Không uống thuốc.
Không uống? Không uống mà được à, bà đây không đập chết ngươi mà ngươi đã chết trước, vậy không phải là lãng phí nhiệm vụ liên hoàn mà bà đây đã làm bao nhiêu lâu nay sao?
Thời Sênh giơ tay kéo lấy cánh tay của Phó Khâm, kéo hắn lật lại, Phó Khâm phản kháng muốn xuống giường, Thời Sênh lập tức xoay người đè lên người hắn, giơ tay giữ chặt lấy cằm hắn.
Đám vệ sĩ bên cạnh nhìn hết ra ngoài cửa sổ.
Tình cảnh này sao lại không đúng như thế nhỉ?
Bọn họ chẳng nhìn thấy gì cả.
Ừ, chẳng nhìn thấy gì cả.
Thời Sênh nhét viên thuốc vào, vỗ vỗ khuôn mặt hắn, “Anh ngoan ngoãn uống thuốc thì mọi chuyện đều tốt đẹp, nếu không bà đây mà phải đánh thì da mềm thịt non này sẽ bị thương mất, bà đây sẽ không đền tiền đâu.”
“Khụ khụ…” Phó Khâm bị sặc, trên người lại còn bị một người đè lên, ho cũng vô cùng khó khăn, cả mặt đỏ rực lên.
“Già mồm”. Thời Sênh lật người ngồi sang bên cạnh, giơ tay nhặt cái chăn dưới đất lên phủ lên người Phó Khâm.
Cả người Phó Khâm đều bị phủ kín trong chăn, đến cả một sợi tóc cũng không nhìn thấy.
Thời Sênh vẫn còn ngồi trên giường, từ dưới chăn có thể nhìn thấy bàn tay dưới cái chăn mà cô phủ lên, trắng nõn thon dài.
Phó Khâm đột hiên giơ tay nắm chặt lấy tay cô.
Thời Sênh ý thức muốn giật ra, thế nhưng một giây sau cô liền cảm thấy Phó Khâm đang run rẩy.
Cả người đều run rẩy.
Hắn sống chết nắm lấy tay cô giống như nắm chặt lấy sợi rơm cứu mạng cuối cùng.
Thời Sênh lôi chăn ra, mái tóc mượt mà của hắn lộ ra, cô dùng một tay kéo mặt hắn quay về phía mình.
Trên mặt Phó Khâm không có biểu tình gì cả, thế nhưng đôi mi run rẩy như cánh bướm, tròng mắt đen thẫm như mực, tràn đầy tử khí.
Hắn nhìn Thời Sênh, đột nhiên giơ tay ra ôm chặt lấy cổ cô, kéo cô vào trong lòng mình.
Thời Sênh hoàn toàn không ngờ được hắn lại có hành động như thế này, ngẩn ra một lát mới phản ứng lại.
Người bên dưới không ngừng run rẩy.
Cơ thể ấm áp của cô bao phủ lấy thân thể hắn, mới khiến cho thân thể run rẩy của hắn từ từ bình phục lại.
Cánh tay ôm Thời Sênh càng lúc càng xiết chặt, vùi đầu vào cổ cô, hô hấp ấm nóng ẩm ướt phải vào cổ Thời Sênh.
Trước đây cho uống thuốc xong, cô đều trược tiếp rời đi, từ trước đến nay không hề biết hắn sau khi uống thuốc xong sẽ thành ra cái bộ dạng này.
Yếu đuối khiến cho người ta…
Muốn đánh chết hắn.
Khụ khụ, không phải là bản cô nương không hiểu thương hoa tiếc ngọc là gì.
Do hơi thở phát ra từ người hắn quá là thu hút người mà…
Thời Sênh sợ đè chết tên này, muốn trở mình sang bên cạnh nhưng Phó Khâm lại không buông tay, chân cũng gác lên trên người cô, sống chết giữ cô lại trong lòng.
Thời Sênh hung hăng cạy hắn ra, cơ thể hắn liến run rẩy mãnh liệt hơn.
Fuck, ông nội anh chứ!
Thời Sênh nằm ở bên cạnh, túm hắn vào trong lòng, Phó Khâm có lẽ cũng biết là Thời Sênh sẽ không rời đi, thuận thế ôm lấy eo cô, chân vắt ngang lên chân cô, cả người đều dán lên trên người cô.
Điều Thời Sênh hối hận nhất là vừa nãy cho hắn uống thuốc xong không trực tiếp rời đi.
Ở lại đây làm cái khỉ khô gì chứ?