Chương 142HỌC SINH CÁ BIỆT (23)
"Đúng rồi, Tiểu Chỉ…” Lâm Nhân đột nhiên nhớ ra cái gì, kéo Thời Sênh đến một chỗ ít người, “Trong trường học đang đồn đại cậu với Phó thiếu đang qua lại với nhau, là thật sao?”
“Hở?” Cái tin này từ đâu chui ra vậy?
Chuyện cô ở bệnh viện chăm Phó Khâm không có ai biết chứ?
“Chính là… ngày đó ở núi Thiếu Dương, có người nhìn thấy cậu và Phó thiếu…”
Lâm Nhân nói đến chỗ này âm thanh nhỏ như muỗi kêu, mà sắc mặt còn đỏ bừng lên.
Thời Sênh không nói gì liếc liếc mắt, tình cảnh ngày hôm đó căn bản là không phải như bọn họ nghĩ mà.
“Tính khí của Phó thiếu không được tốt, ở cùng một chỗ với anh ấy khẳng định là rất vất vả, Tiểu Chỉ, cậu phải nghĩ cho kỹ càng.”
Thời Sênh: “…” Ai thèm ở cùng một chỗ với hắn chứ?
Thời Sênh vào trong trường học mới biết dường như là chuyện này đã truyền đi khắp trường rồi, lại còn không đúng chừng mực nói cô Bá vương ngạnh thượng cung* với Phó Khâm.
Cô bá vương ngạnh thượng cung với Phó Khâm?
*Nguyên văn 霸王硬上弓: Bá vương ngạnh thượng cung (Theo điển cố Tây Sở Bá vương Hạng Vũ, ngày xưa khi muốn giương cung thì phải cầm dây một đầu cung, dùng hai chân giữ lấy cánh cung rồi mới kéo căng dây cung làm cánh cung cong lại tạo lực đòn bẩy; nhưng Hạng Vũ thì chỉ cần dùng hai tay là có thể kéo cong chiếc cung, dùng lực mạnh để có thể giương cung). Cụm từ mang ý nghĩa mạnh mẽ, cưỡng chế khi làm một việc nào đó. Bên cạnh đó, theo điển cố, mũi tên được bắn ra mạnh như vậy gọi là “cường tiễn”, đồng âm với “cưỡng gian” (cưỡng bức) nên cụm từ này còn là một kiểu “tên húy” dùng thay thế.)
Mấy cái này mà người ta cũng nghĩ ra được à?
Trí tưởng tượng lớn như thế sao không đi làm nhà văn đi?
Bây giờ Thời Sênh đi đến chỗ nào cũng có người bình phẩm cô từ đầu đến chân.
Nhân vật nam chính không trả lời, trực tiếp ngắt điện thoại.
Mẹ kiếp!
Muốn chết à?
Lúc Thời Sênh chuẩn bị dùng chiêu gọi điện liên hoàn đoạt mệnh với hắn thì nhận được một tin nhắn.
Vừa mở tin nhắn ra nhìn, thì hoá ra lại là một tin nhắn ảnh.
Nội dung là một bức ảnh, bầu trời xanh thẳm không nhìn thấy một xíu kiến trúc nào.
Nhìn tranh đoán địa điểm?
Phó Khâm, anh muốn chơi tôi à?
…
Thời Sênh tìm thấy Phó Khâm, hắn có chút ngoài ý muốn, “Sao cô lại biết được?”
Tấm ảnh đó của hắn không có bất cứ thứ gì làm ký hiệu cả, hắn không ngờ là cô thật sự lại tìm được đến đây.
Thời Sênh đặt hộp bánh Tô Dung xuống bên cạnh hắn, hình tượng cao lớn đoan chính, “Tôi vào vệ tinh giám sát của Cục quốc phòng.”
Phó Khâm: “...” Bịa đặt có tâm chút đi.
Vì hắn mà vào Cục quốc phòng, chẳng buồn cưới chút nào cả.
Thời Sênh đương nhiên là không vào Cục quốc phòng rồi, cô chỉ là gọi điện thoại hỏi vệ sĩ thôi.
Phó Khâm nghĩ lại cũng hiểu ra, mở hộp bánh, trước tiên ngửi ngửi thử, sau đó dùng ngữ khí ghét bỏ nói: “Tôi không thích mùi vị này, tôi muốn...”
Xoẹt…
Lời nói sau đó của Phó Khâm bị một thanh thiết kiếm chỉ vào yết hầu chặn lại.
Hắn nhìn Thời Sênh, ngừng lại ba giây, sau đó cầm lấy bánh Tô Dung im lặng ăn.
Thời Sênh thu kiếm lại, không đánh thì vẫn muốn leo lên đầu lên cổ hay sao?
Ăn xong bánh Tô Dung, Thời Sênh đưa thuốc cho Phó Khâm.
Phó Khâm không nhận lấy, chỉ giương mắt nhìn Thời Sênh, Thời Sênh nghiến răng ken két trừng hắn mấy cái, ngồi xuống bên cạnh hắn, đích thân cho hắn uống thuốc.
Sau đó là Thời Sênh lại biến thành cái gối ôm, Phó Khâm ôm cứng lấy cô, đầu dụi vào gáy cô.
Sau đó tấm ảnh hai người ôm ôm ấp ấp bị truyền ra ngoài.
Dưới bầu trời xanh ngắt, thiếu niên ôm chặt lấy thiếu nữ, gió nhẹ hất lên vạt áo của hai người, lá cây từ không trung lượn vòng rơi xuống dưới, hình ảnh đẹp đẽ mà lại rực rỡ.
Thời Sênh nhìn ảnh nghệ thuật bậc thầy này, tay cầm lấy điện thoại nổi đầy gân xanh, trường học này đúng là rất nhiều cao nhân không lộ diện a!
…
“Học tỷ Bắc Chỉ và Phó thiếu thật là hợp a, hoàn toàn là nam nữ chính của tiểu thuyết trong lòng tôi, hình ảnh thật là đẹp quá mức mà.”
“Học tỷ Bắc Chỉ đẹp quá đi, trước đây nhìn thấy chị ấy và học tỷ Lâm Nhân ở cạnh nhau, còn chăm sóc rất tốt cho học tỷ Lâm Nhân nữa.”
“Tôi cũng nhìn thấy rồi, học tỷ Lâm Nhân và học tỷ Bắc Chỉ mới là một đôi a, Thiếu phó chen chân vào làm cái gì cơ chứ?”
Kỷ Tiểu Ngư nghe mấy học sinh đằng sau thảo luận, gương mặt cúi thấp tràn đầy sự ghen ghét. Bắc Chỉ, một đứa cô nhi không biết bố mẹ mình là ai, dựa vào cái gì mà có thể có được những thứ này?
“Nghe nói Bắc thiếu vẫn chưa khỏi, đều là tại Kỷ Tiểu Ngư, nếu không phải là do cô ta thì Bắc thiếu làm sao mà bị thương được chứ?”
“Cũng không biết là dùng cái thủ đoạn gì lại khiến cho Bắc thiếu yêu thích cô ta như thế?”
“Nhìn đồ cô ta mặc mà xem, chẳng giống ai cả, cho dù là có tiền rồi cũng chẳng qua là thôn xóm miền núi thôi, nào có giống như học tỷ Lâm Nhân và học tỷ Bắc Chỉ chứ, cho dù là có mặc đồng phục thì khí chất cũng không ai bì được.”
“Ha ha ha, vịt con xấu xí thì cuối cùng vẫn là vịt con xấu xí thôi, còn thật sự cho rằng mình có thể biến thành thiên nga sao? Cũng không lấy gương ra mà tự soi lại xem mình là cái bộ dạng gì đi?”
Tiếng mỉa mai từ đằng sau vang lên, đáy mắt Kỷ Tiểu Ngư từ ghen ghét đã biến thành căm hận.
Bắc Chỉ, đây đều là do cô ép tôi.
Trên diễn đàn của trường học đột nhiên xuất hiện một bản tin, nội dung của bản tin nhắc đến chính là: Vạch trần bí mật mà không ai biết của Bắc Chỉ.
Nội dung của bản tin viết Thời Sênh không phải là thiên kim của Bắc gia mà chỉ là cô nhi được Bắc gia nuôi dưỡng.
Còn viết Thời Sênh không biết liêm sỉ mà câu dẫn Bắc Trạch, bị ông bà Bắc phát hiện, muốn đuổi cô ta ra khỏi nhà, bức ảnh cuối cùng là ảnh cô đang thu dọn đồ đạc rời khỏi biệt thự.
Tin tức này vừa xuất hiện liền giống như một ngọn lửa.
Bên dưới là vô số bình luận.
Giấu tên: Bắc Chỉ lại không phải là thiên kim của Bắc gia sao? Thế giới này huyền ảo vậy sao? Dù sao thì tôi cũng không tin.
Giấu tên: Chủ thớt ghen tức à, thấy không được như người ta liền viết loại tin tức bôi nhọ này, có bản lĩnh thì cũng giàu như thế đi?
Giấu tên: Đồng ý với bạn ở trên, không có bất cứ chứng cứ gì mà lại đi nói Bắc Chỉ học tỷ không phải là thiên kim của Bắc gia, còn nói Bắc Chỉ học tỷ câu dẫn Bắc thiếu, đúng là ăn nói linh tinh. Bây giờ Bắc Chỉ học tỷ và Phó thiếu không phải là một đôi sao?
Giấu tên: Tôi đứng về phía Bắc-Khâm.
Giấu tên: Đồng ý với bạn ở trên +1, Bắc-Khâm chứng đạo [ảnh] Chỉ của tôi thật đẹp trai.
Giấu tên: Mẹ kiếp, cái bạn ở trên chính là người chụp ảnh đó đúng không, có còn ảnh không, cho tôi một cái nào?
Giấu tên: Đã truyền file.
Giấu tên: Nhiều ảnh quá đi, trời ơi! Ánh mắt học tỷ Bắc Chỉ nhìn Phó thiếu thật là dịu dàng, nhìn đến mức trái tim thiếu nữ của tôi nổ tung rồi! Mắt lấp lánh!
Lúc Thời Sênh nhìn thấy tin tức này, đã có đến cả mười vạn tám ngàn bình luận rồi.
Bản cô nương lúc nào nhìn Phó Khâm với ánh mắt dịu dàng hả?
Bọn tiểu yêu tinh mấy người truyền bá linh tinh cái gì thế?
Mẹ kiếp, lấy đâu ra nhiều ảnh thế hả?
Thời Sênh lật qua từng tấm từng tấm ảnh, tất cả đều là cảnh cô và Phó Khâm ở cùng với nhau, người chụp ảnh hiển nhiên là rất biết chọn góc độ, mấy tấm ảnh được chụp nhìn đều rất hài hoà.
Vốn dĩ là một cái tin bôi xấu Thời Sênh, cuối cùng lại biến thành đại chiến tranh ảnh.
Bao nhiêu người đều bắt đầu lưu truyền những bức ảnh chụp hàng ngày, nhiều nhất là về Thời Sênh và Lâm Nhân, Phó thiếu rất ít khi ở trường học, cứ cho là có đến thì cũng chưa chắc bọn họ đã gặp được.
Không ít người hô lớn, Thời Sênh và Lâm Nhân mới là quan phối, chi nhân, tri âm, đây mới là một CP* chân chính.
*CP: viết tắt của couple, cặp đôi.
Mà những người đứng về CP Bắc-Khâm đương nhiên là không phục.
Vậy là liền bắt đầu các loại tranh ảnh.
Cuối cùng, do kỹ thuật chụp hình cao siêu của người chụp ảnh, CP Bắc-Khâm chiến thắng.
Kỷ Tiểu Ngư hoàn toàn không ngờ kết quả lại thành ra như thế, nếu như chuyện này xảy ra trên người cô ta thì mấy người này sẽ như thế nào?
Đều công khai mà lên án.
Đây chính là sự khác biệt về thân phận sao?
Kỷ Tiểu Ngư càng kiên định việc phải kéo Thời Sênh xuống.
Một đứa cô nhi như cô ta, dựa vào cái gì mà lại được sống tốt hơn mình?
Kỷ Tiểu Ngư cầm lấy điện thoại di động, lướt đến một số điện thoại, do dự một lúc rồi ấn gọi đi: “Tôi là Kỷ Tiểu Ngư, tôi muốn gặp Cao An Lãng.”
Bên đó cũng không biết là nói cái gì, sắc mặt Kỷ Tiểu Ngư rất khó coi thế nhưng vẫn đáp lại.
“Được, tôi sẽ đến.”
Ngắt điện thoại xong, đáy mắt Kỷ Tiểu Ngư bắn ra tia lạnh lẽo cừu hận không gì so sánh được.