Chương 148HỌC SINH CÁ BIỆT (29)
Lúc Thời Sênh bước vào phòng ngủ, thì Phó Khâm đã trải giường xong, đang ngồi bắt chéo chân chơi điện tử.
Cô nhìn tủ quần áo mà mặt biến sắc.
Tên tiểu tử này định ở đây thật sao?
Thật đáng ghét.
Một lúc nữa nhất định phải đuổi hắn đi.
Thởi Sênh thay một bộ quần áo rồi nói với Phó Khâm, “Tôi muốn ra ngoài mua ít đồ.”
Phó Khâm đặt chiếc máy tính xuống, từ trên giường trượt xuống, đi theo sau Thời Sênh.
“Anh định làm gì thế?” Thỏi Sênh chau mày, “Ở nhà đợi tôi về.”
Phó Khâm không nói câu nào, nhắm mắt đi theo, rõ ràng là không muốn nghe theo lời của Thời Sênh.
Thời Sênh không kiên nhẫn trợn mắt, sau đó quay lại phòng ngủ, cầm lấy một cái áo khoác ném cho hắn: “Mặc vào, thời tiết bên ngoài thay đổi.”
Phó Khâm ngoan ngoãn mặc đồ rồi cùng Thời Sênh đi siêu thị ở bên ngoài tiểu khu đó.
…
“Cái này không cần.”
“Cái này không cần.”
“Cái này cũng không cần.”
Thời Sênh giật giật khóe miệng, tên tiểu tử này đi siêu thị chẳng phải chỉ để chỉ trích, soi mói sao?
Thời Sênh lấy một loạt những thứ mà Phó Khâm nói không cần đặt vào xe hàng.
Anh không cần đúng không?
Nhưng bản cô nương lại cần?
Phó Khâm nhìn theo động tác của Thời Sênh, sau đó nhân lúc cô không chú ý liền lấy mấy đồ đó đặt lại chỗ cũ.
Rồi lại nhẹ nhàng lấy những thứ mình cần bỏ vào giỏ hàng.
Lúc thanh toán, nhìn thấy một xe hàng toàn mấy thứ đồ lạ hoắc, Thời Sênh tức nhận trừng mắt lườm Phó Khâm.
Phó Khâm ánh mắt ngơ ngác vô tội.
Nhân viên thu ngân nhìn chằm chằm Phó Khâm, làm ở siêu thị này lâu như thế rồi, từ trước đến này chưa từng nhìn thấy chàng trai nào đẹp trai như vậy, anh ấy ở tiểu khu đối diện kia sao?
Trời ơi, đẹp trai quá!
Cô gái thần sắc ngơ ngác.
Tim cô ta như tan chảy rồi.
“Cô gái, đừng mê trai như vậy được không?” Thời Sênh gõ tay vào quầy thu ngân, rồi chuyển mắt sang nhìnPhó Khâm, “Hồng nhan họa thủy.”
Cô nhân viên thu ngân ngại ngùng cúi mặt, nhưng lúc quẹt thẻ thì lại quẹt rất rất chậm, rồi cứ liếc nhìn trộm Phó Khâm.
Thời Sênh: “…”
Cô rất muốn tự mình quẹt cho nhanh.
Thật không dễ dàng gì, cuối cùng cũng thanh toán xong thì lại bị một đám nữ sinh vây kín, dáng vẻ họ nhiệt tình làm Thời Sênh khiếp sợ phải lẩn sang một bên.
Sau ba năm sau trở về nước, nữ sinh trong nước đều trở lên điên cuồng vậy sao?
Dọa chết bản cô nương rồi.
Phó Khâm chỉ ngoại trừ những lúc đối diện với Thời Sênh thì nói vài câu, chứ bình thường thì cạy răng cũng không nói, vì vậy đứng trước đám nữ sinh náo nhiệt này, hắn ỷ thế thân hình cao lớn nên nhắm thẳng đến chỗ Thời Sênh.
Sau đó cầu cứu.
“Vợ à, họ sờ soạng anh.”
Ai là vợ anh?
Đừng có gọi bừa thế chứ?
Thời Sênh làm mặt lạnh vô tình quay người bỏ đi.
Tôi không quen anh ta.
Vốn dĩ mấy cô gái kia đã nhìn qua, vừa thấy Thời Sênh quay người đi thì lập tức phấn khích vây chặt lấy Phó Khâm.
Thời Sênh đứng đợi ngoài siêu thị khoảng 2 phút, Phó Khâm đi từ bên trong ra, quần áo trên người bị lôi kéo hơi xộc xệch, may là khuôn mặt vẫn còn sạch sẽ, không bị phi lễ.
Hắn bước nhanh về phía Thời Sênh.
Mẹ kiếp!
Tên này vẫn còn tỏ vẻ tức giận.
Bảo đừng đi thì cứ nhằng nhẵng theo, giờ bị người ta vây lại còn trách ai chứ?
Nói lý có được không?
Phó Khâm lên tầng trước một bước, Thời Sênh chậm chân hơn, chỉ có thể chờ chuyến thang máy sau.
Lúc đợi thang máy, có một cô gái trang điểm khá đậm đi từ ngoài vào, đứng ở bên cạnh cô, nói chuyện điện thoại bằng giọng điệu rất dịu dàng, ngọt ngào.
“Vương thiếu gia nói gì vậy chứ, người ta nào dám lừa anh. Nỡm ạ, chỉ biết ức hiếp người ta. Ôi trời, đừng như vậy mà, người ta bây giờ rất mệt, muốn về nhà để nghỉ ngơi… Vương thiếu gia, anh tha cho người ta đi mà. Được được, tối nay, tối nay em nhất định sẽ đến.”
Tắt điện thoại, cô gái đó chửi thầm một tiếng.
Cô ta ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, thấy một cô gái đang xách không ít đồ.
Cả cơ thể nhàn rỗi, tóc tai thì buộc lên một cách tùy ý, trên tay có đeo một chiếc vòng màu trắng bạc, kiểu cách thì chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng thoạt nhìn đã biết không phải hàng nhái.
“Bắc Chỉ?” Cô gái đó đột nhiên kêu một tiếng, kèm theo đó là sự thù hận mãnh liệt và không thể tin được.
Thời Sênh nghiêng nghiêng đầu, nhìn cô gái này một chút, khóe miệng cười giễu cợt, “Kỷ Tiểu Ngư sao, lâu lắm không gặp, thay đổi nhiều đó nhỉ?”
Lúc này, Kỷ Tiểu Ngư trang điểm hoàn toàn giống như những cô gái phong trần, không biết là do trang điểm hay là phẫu thuật thẩm mỹ nhưng xinh hơn so với trước đây rất nhiều.
“Sao cô lại ở đây?” Ba năm rồi, cô ta cho rằng cô sẽ không xuất hiện trước mặt cô ta nữa, thật không ngờ cuối cùng lại gặp nhau ở đây mà chẳng báo trước.
“Nhìn cô kìa...” Thời Sênh bắt đầu trừng mắt rồi lảm nhảm, “Cũng từng là bạn học với nhau, đừng xúc động quá như vậy, haizz, xem tôi lương thiện thế này cơ mà.”
Lương thiện?
Cô cuối cùng cũng dám nói rằng mình lương thiện, Kỷ Tiểu Ngư cảm giác mình sắp bị điên rồi.
“Ai cần cô xem.” Kỷ Tiểu Ngư hét lên mộ tiếng, ánh mắt oán.
Cô đến để cười mình sao?
Cô đi ba năm, còn mình thì vùng vẫy trong lớp bùn nhơ nhớp 3 năm.
Cô dựa vào cái gì mà cười mình chứ?
“Ting…”
Cửa thang máy mở ra, Thời Sênh xách đồ đi vào, ấn số tầng, rồi mới quay nhìn Kỷ Tiểu Ngư bằng ánh mắt tức giận, “Cô thực sự cho rằng tôi đến để gặp cô sao? Ngu ngốc.”
Rồi sau đó ấn đóng cửa thang máy lại.
“Bắc Chỉ, cô là tiện nhân.” Kỷ Tiểu Ngư đột nhiên phản ứng lại, bổ nhào về thang máy, nhưng cửa thang máy đã đóng lại, cô ta chỉ kịp nhìn được vẻ mặt châm biếm, chế giễu của Thời Sênh.
Cũng giống như năm đó.
Khi cô ta cho rằng mình đến lúc gió xuân đắc ý thì cô cũng mỉa mai, châm biếm như vậy.
Trong mắt cô, mình giống như một trò đùa từ đầu đến cuối.
...
Thời Sênh biết được một vài chuyện của Kỷ Tiểu Ngư, sau khi cô đi không lâu thì Bắc Trạch cũng chia tay với cô ta.
Lúc đó, sản nghiệp nhà họ Bắc đang trên bờ vực thẳm, Kỷ Tiểu Ngư cũng chẳng níu kéo nhiều, và hai người bọn họ chia tay như vậy.
Sau đó, Kỷ Tiểu Ngư thi đại học nhưng không đỗ cao, cô không thể tiếp tục học đại học Alice, mà chỉ học trường đại học thường.
Bởi vì vài trăm vạn kia của ông Kỷ, nên khi mới bắt đầu, Kỷ Tiểu Ngư đã nhận được không ít sự theo đuổi.
Kỷ Tiểu Ngư cũng cảm nhận được cảm giác này, bắt đầu có bạn trai, cứ một tháng thay một lần.
Nghe nói còn từng phá thai.
Nhưng không được bao lâu, không biết có ai đó đã đăng lên mạng vài tấm ảnh khỏa thân của cô ta, lại đúng lúc trường học siết chặt kỷ luật và tác phong nên Kỷ Tiểu Ngư đã bị đuổi học.
Sau đó, Kỷ Tiểu Ngư càng ngày càng sa đọa.
Kỷ Tiểu Ngư trở về nhà, một căn nhà vốn luôn bừa bãi, lộn xộn cuối cùng cũng được dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ, cô ta vẫn chưa hết ngạc nhiên thì đã nghe thấy tiếng nói ấm áp của người phụ nữ vọng đến.
“Con là Tiểu Ngư? Đứng ở cửa làm gì vậy, mau vào nhà đi!”
Kỷ Tiểu Ngư ngẩng đầu ngước nhìn, đứng trước mặt cô ta là một gười phụ nữ còn rất trẻ, lớn hơn cô ta không mấy tuổi, gương mặt hiền dịu đang cười.
“Cô là ai?” Kỷ Tiểu Ngư hoài nghi đưa mắt nhìn cô ta.
“ Tiểu Ngư về rồi sao?” Ông Kỷ bước từ trong phòng ra, gương mặt có vẻ rất vui.
So với ba năm trước đây, ông Kỷ trẻ ra rất nhiều, ông ta mặc đồ tây, cũng có chút hương vị của một người đàn ông thành công.
“Cô ta là ai?” Kỷ Tiểu Ngư chỉ vào người phụ nữ đó và cất giọng lạnh lùng hỏi.
“Đây là Bạch Vi, bạn gái của bố. Tiểu Ngư, sau này Bạch Vi sẽ ở đây.” Ông Kỷ vừa cười vừa nói, không để ý nét mặt đang chuyển dần sang vẻ khó coi của Kỷ Tiểu Ngư.
Đợi ông ta nói xong, Kỷ Tiểu Ngư giơ tay tát một cái rất mạnh.
Bạch Vi bị tát đến mức người lảo đảo, đáng chết thì không chết, vừa hay ngã đúng vào lòng ông Kỷ.
Ông Kỷ đột nhiên tức giận, “Kỷ Tiểu Ngư, mày làm cái gì vậy?”