Chương 99ĐẾ QUỐC XÁC SỐNG (13)
Rốt cuộc, Thời Sênh vẫn làm theo đề nghị của Lâm Phong, đăng kí thành lập một đội đánh thuê, lấy cái tên cực kỳ kiêu ngạo.
- Không-Phục-Tới-Chiến
Quả thật là ba người kia không đồng tình với cái tên này, nhưng mà bọn họ không đồng tình thì cũng chẳng thay đổi được gì.
Thời Sênh dùng một tháng để gây dựng thanh danh, đem cái tên Không-Phục-Tới-Chiến trở thành binh đoàn chỉ đứng sau Cơn Lốc.
Đương nhiên, mục tiêu của cô còn cao hơn nữa.
Mọi người ai cũng hiếu kỳ với cái binh đoàn có tên Không-Phục-Tới-Chiến này.
Tin tức về thành viên của các binh đoàn ngoại trừ chính phủ có được ra thì không được phép công khai.
Cho nên, ngoại trừ người của ban quản lý, căn bản không có ai biết nhóm Không-Phục-Tới-Chiến kia là người phương nào.
Đối với nhiệm vụ trên bảng nhiệm vụ, thời gian bọn họ nhận không phải nửa đêm thì cũng là sáng sớm, hoàn toàn không đụng độ một ai cả.
Đã ai gặp được một binh đoàn đánh thuê nào kỳ quái tới vậy chưa?
Chắc chắn chưa!
Huống chi, binh đoàn này chỉ trong thời gian một tháng đã đuổi kịp binh đoàn Cơn Lốc.
Sao không làm người ta tò mò chứ.
Nhưng chân tướng thật sự lại là…
Ba người bọn Thanh Ngọc vì sợ nếu công khai mình là người của binh đoàn có cái tên đầy khiêu khích này thì sẽ bị người ta vây lại đánh mất.
Vì tránh gặp phải những người tiếp nhận nhiệm vụ khác, bọn họ đã phải dùng hết mọi thủ đoạn.
Tưởng họ dễ sống lắm sao?
“Lão đại, có nhiệm vụ cấp SS, có nhận không?”
Trước kia, nhiệm vụ cao cấp nhất cũng chỉ là cấp S, đây là lần đầu tiên có nhiệm vụ cấp SS xuất hiện.
“Nhiệm vụ gì?”
“Không rõ lắm, nói là tới nơi rồi mới được công bố, nhiệm vụ này chỉ trực tiếp thông báo tới các binh đoàn hạng cao nhất chứ không treo ở sảnh nhiệm vụ.”
“Không nhận.” Thời Sênh lắc đầu.
Loại nhiệm vụ này, quá nửa là do chính phủ muốn làm gì đó bí mật.
“Nhưng khen thưởng rất phong phú đấy…” Lâm Phong hơi tiếc nuối.
“…” Nói cứ như cô bạc đãi họ lắm vậy. “Anh thiếu ăn hay thiếu tinh hạch hả?”
Lâm Phong lắc đầu, mấy thứ này hắn đâu có thiếu.
Bọn họ luôn tận dụng những lúc ra ngoài làm nhiệm vụ để góp mặt vật tư, không gian của Bạch Hổ không biết lớn thế nào, nhưng nhét bao nhiêu vào cũng không thành vấn đề.
Điều duy nhất không hay chính là…
Cái con mèo này luôn thích thu xác sống vào trong không gian của mình, dù lão đại có cấm thì nó vẫn cứ làm theo ý mình, thu tới vô cùng vui vẻ.
Cũng may, đồ vật được cất trong không gian của Bạch Hổ dường như không bị nó để vào cùng chỗ với đám xác sống kia.
“Anh đi thăm dò xem khi nào họ xuất phát?”
“A? Không phải chúng ta không nhận sao?”
“Không tiếp với không đi có quan hệ gì với nhau à?”
Lâm Phong: “…” Hắn đang có cảm giác có chuyện không hay sẽ xảy ra rồi.
Một tháng này, bọn họ học được từ Thời Sênh không ít thứ.
- không được mềm lòng
- không được xen vào việc của người khác
- không cần để ý tới cái nhìn của bất kỳ ai
Lâm Phong vẫn còn nhớ rõ biểu tình của Thời Sênh khi nói ra câu cuối cùng kia.
Khinh thường và châm chọc.
Nhưng càng nhiều chán ghét hơn.
Nói thật, hắn cũng không thể nào hình dung hết được cái loại cảm giác đó.