Lần đầu tiên Diệp Mộng chủ động chạy đến sà vào lòng anh:
- Vạn Vũ... anh đến rồi? Em... em hức... hức...
- Ừm anh đây rồi, bảo bối ngoan đừng khóc! Anh đau lòng...
Kha Vạn Vũ siết chặt vòng tay, dùng hơi ấm từ cơ thể mình để xoa dịu cô.
Diệp Mộng vùi mặt vào vòm ngực rộng lớn, cảm nhận hơi ấm và mùi nước hoa hương gỗ tuyết tùng quen thuộc cảm xúc cũng dần ổn định lại. Những giọt nước mắt mặn đắng còn chưa kịp rơi đã trở nên ngọt ngào chảy ngược vào tim.
Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt vẽ thành hình vầng trăng khuyết, tay vẫn ôm chặt lấy hông anh không buông.
Trong ánh mắt màu xám khói ma mị của Kha Vạn Vũ phản chiếu hình ảnh cô gái anh yêu đang mỉm cười rất xinh dù nơi khóe mi vẫn còn ươn ướt.
Lần bị bắt cóc rồi những lần đánh nhau đến thương tích đầy mình anh đều chứng kiến cô quật cường đến cùng, máu rơi chứ nước mắt không rơi nhưng bây giờ dáng vẻ nũng nịu này xem ra đã biết dựa dẫm vào anh rồi.
Gương mặt Vạn Vũ đang u ám lạnh lẽo nhờ vậy mà sáng sủa hơn chút ít.
Anh khẽ đẩy Diệp Mộng ra, ngó trước ngó sau, trên trên dưới dưới kiểm tra một lượt. Nhìn thấy từng vệt máu tưới ra sàn từ những vết cắt nông trên tay cô, Kha Vạn Vũ hít sâu một hơi lạnh.
Anh như có như không liếc mắt về phía đám người đang láo nháo ở đằng xa khiến mặt mũi ai nấy đều cắt không còn giọt máu. Vạn Vũ thoáng nhận ra Lục Hiển đang đứng giữa đám đông đó, ánh mắt liền trở nên sắc bén:
- Chẳng phải tao đã bảo mày tránh xa cô ấy ra sao?
"..."
Lục Hiển bị đàn áp bởi khí thế cao ngạo, nắm đấm trong tay cũng đang run rẩy. Từ lúc Vạn Vũ xuất hiện, trong lòng hắn đã bức bối đến khó chịu, gương mặt ảm đạm như sắp nhỏ ra nước. Hắn vô cùng ghen tị vì giữa chốn đông người anh ta chẳng cần để ý đến ai vô tư yêu chiều Diệp Mộng.
Nhìn lại mình Lục Hiển cảm thấy bản thân thất bại vô cùng. Hắn cố chấp đâm đầu vào vòng xoáy tiền tài danh vọng và buông bỏ cô trước... giờ thì có tư cách gì để trách móc ai?
Lục Hiển giờ như con thiêu thân vậy, chẳng có đường lui nữa rồi, hắn nén tiếng thở dài, miệng lưỡi khó khăn nói những câu vô nghĩa:
- Tôi... Tôi không cố tình, cô ấy tự đến đây và... và sợi dây chuyền của vợ tôi thì... biến... biến mất... camera bị hỏng cho nên là... phải lục... soát...
- Câm miệng!
"..."
Vạn Vũ gằn giọng đến nổi gân trên cổ, giờ thì anh biết vì sao Diệp Mộng phải đánh nhau với lũ người kia rồi, càng không có lí do gì để buông tha cho chúng nữa cả.
Anh đỡ Diệp Mộng ngồi xuống ghế, cởi chiếc áo măng tô của mình khoác lên người cô còn gõ lên giữa trán cô một cái, nghiêm giọng giáo huấn:
- Ra đường gặp chuyện sao không biết gọi cho anh? Chẳng lẽ ngực to ra não lại teo đi rồi?
Diệp Mộng ôm lấy trán, hai má đỏ bừng lên vì xấu hổ, Thích Vy từ lúc nào đã đứng sau lưng cô tủm tỉm cười.
Khi nãy Diệp Mộng còn cảm động lắm giờ thì cô muốn cảm lạnh luôn rồi.
Thấy mép môi Diệp Mộng giật giật như sắp chửi thề đến nơi, Vạn Vũ hơi mỉm cười cảm thấy cô quá đỗi đáng yêu. Anh chồm tới ôm cô để ngăn lại, cúi thấp hôn nhẹ lên mái tóc rối, bàn tay không ngừng vuốt ve dọc sóng lưng cong vỗ về:
- Mới rời khỏi anh một lát đã phải chịu uất ức, thử hỏi làm sao anh không lo lắng cho được? Sau này em muốn đi đâu anh sẽ sắp xếp vệ sĩ đi cùng còn bây giờ mọi chuyện ở đây cứ để anh xử lí.
Phạm Hỉ và đàn em đứng xem sếp phát cẩu lương không quen mắt lắm, hắng giọng mấy lần, quay tới quay lui.
Diệp Mộng đã lỡ vào vai mỹ nhân yếu đuối nên đành diễn cho trót, không nỡ bắt nạt anh giữa chốn đông người. Cô vòng tay qua cổ anh, giọng điệu dịu dàng mang chút tủi hờn:
- Em còn chưa thấy qua sợi dây chuyền đó, nghe họ nói giá của nó là 50 triệu. Tấm thẻ anh cho em mua một lúc đeo từ đầu tới chân còn được, em lấy của cô ta làm gì chứ?
- Tất nhiên rồi. Lần sau nếu anh không kịp tới, bọn chúng dám động vào một sợi tóc của em thì cứ đánh chết hết cho anh.
- Không dám đâu, đánh chết người sẽ ở tù đó...
- Anh lo được!
Giọng nói của Vạn Vũ vốn trầm khàn quyến rũ, lời lẽ lại quyết đoán như vậy khiến Diệp Mộng đang diễn sâu cũng ngây người, cảm giác tin tưởng anh vô điều kiện.
Cô hoàn toàn bị sức hút của anh thu phục vội tìm cách đánh trống lảng, kéo Thích Vy ngồi xuống và giới thiệu họ với nhau.
Thích Vy phấn khích cúi đầu chào, Vạn Vũ lịch sự gật đầu đáp lại.
Từ nãy đến giờ cô ấy đứng một bên chứng kiến hết thảy mọi việc, trong lòng sùng bái lắm:
Ối mẹ ơi! Người bạn trai này của Diệp Mộng thật sự quá đẹp trai, quá ngầu, còn ấm áp dịu dàng.
Khí chất lại mạnh như vậy!
Trước kia cô thấy Lục Hiển cũng khá tốt, ngoại hình gia cảnh đều tốt, giờ đem so sánh hai người với nhau, chẳng khác nào Hoàng Tử và con bạch mã. Gã họ Lục ngoài da dẻ trắng trẻo còn lại không được một thứ gì hết, chưa kể cái nết hèn mọn như vậy, Diệp Mộng bỏ là đúng rồi!
Dáng vẻ nhu nhược khép nép của Lục Hiển trước một gã đàn ông trạc tuổi khiến Cát Tư Na không thể nào chấp nhận được.
Cho dù những kẻ mặc đồ đen này đều có vẻ ngoài lãnh đạm, hung tợn nhưng nơi đây sầm uất như vậy làm sao họ dám manh động? Huống hồ địa vị nhà họ Cát, họ Lục cũng không phải dễ chọc vào. Cô ta cảm thấy không có gì phải sợ hãi liền bước ra quáo tháo chỉ trỏ:
- Đúng là trộm cướp một giuộc, các người xem đây là chổ nào mà kéo nhau đến làm loạn vậy hả?
- Còn cô nữa, diễn xuất cũng tài tình quá nhỉ? Khi nãy đanh đá như vậy giờ khóc mèo khóc chuột cho ai xem?
Lục Hiển vội kéo Cát Tư Na về, lựa lời khuyên giải cô ta:
- Hay là bỏ đi em, chuyện này kết thúc ở đây được rồi. Nếu em thích sợi dây chuyền đó như vậy anh sẽ đặt thêm một sợi...
- Phiên bản giới hạn trên Web đã bán hết từ đời nào rồi. Nếu có cũng chỉ là hàng second hand, sao mà em đeo cái thứ đó lên người được?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!