Chuyển ngữ & Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Cô gái cắn chặt môi, mắt nhắm nghiền lại, hàng mi cong khẽ run.
Vốn dĩ Cừu Lệ cho rằng mình sẽ có cảm giác mới lạ khi người đó là cô.
Nhưng, trên thực tế, một nụ hôn như vậy mà chẳng có tí cảm giác gì khác.
Nếu không phải cô tự nguyện, thì những gì cậu nhận được, đều là vô cảm.
Cừu Lệ nhàm chán buông cô ra.
Khương Vũ mở mắt, lực trên cổ tay cô đã được nới lỏng. Cậu thiếu nên xoay người, dường như là trở thành một người khác ——
“Cút.”
“Cừu Lệ…”
“Tôi không đáng để em thích, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi.”
Khương Vũ thầm hoảng sợ. Nếu lần này cô buông, thì sau này cô sẽ không thể đến gần cậu nữa.
Trước mặt là hố sâu, sau lưng là vách núi. Vậy thì, liều thôi, cô không được thất bại.
Da đầu Khương Vũ căng hết cả lên, cô đi đến kéo góc áo cậu: “Cừu Lệ, có, có thể không chia tay không?”
“Cút.” Cừu Lệ hất cô ra: “Em không có cảm giác với tôi, vì sao vẫn tiếp tục chứ!”
Khương Vũ cúi thấp đầu, giọng nói run run: “Có thể…cho em một cơ hội không?”
Cô không còn đường lui nữa rồi.
Cừu Lệ nghe cô nói vậy, chỉ thấy đầu óc mình đã hoàn toàn trống rỗng. Cậu ép mình cảm nhận được những cảm xúc có thể xuất hiện ngay giờ phút này.
Cậu lặng lẽ lấy con dao gọt trái cây trên tủ bát xuống.
Chỉ có máu tươi đỏ thẫm mới có thể giúp cậu cảm nhận được sự chân thật.
Song, khi lưỡi dao sắc bén sắp cứa vào cổ tay cậu, cô gái hoảng sợ la lên, lập tức nắm lấy lưỡi dao.
“Anh điên rồi sao!”
Lưỡi dao sượt qua lòng bàn tay cô gái. Trong tích tắc, dòng máu tươi chảy xuống dọc theo bàn tay cô. Tí tách, tí tách.
“Bang!”
Con dao rơi xuống, tất cả máu huyết trong người Cừu Lệ chảy về nơi trái tim.
Trái tim cậu như muốn bốc cháy.
Trước đây, máu chỉ là thứ đem đến sự kích thích thị giác cho cậu. Cho dù cậu bị thương, cũng không cảm nhận được bất kì nỗi đau nào của thể xác.
Nhưng, cậu đã làm cô bị thương. Ngay tại khoảng khắc này, Cừu Lệ đã hiểu thế nào là cảm giác của một con người ——
Đau xé ruột gan.
Khương Vũ nghiến răng, lẩm bẩm: “Cái tên điên này…”
Cừu Lệ bối rối nâng tay cô lên, sau đó xoay người vào nhà bếp để lấy hộp thuốc cứu thương.
Cơ thể cô loạng choạng, suýt nữa thì ngã.
Khương Vũ nhịn đau, xoay người đi tắt bếp gas. Sủi cảo trong nồi đã chín từ lâu, nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Cừu Lệ ôm hộp thuốc quay lại, vừa quỳ vừa luống cuống tìm băng gạc, thuốc sát trùng và thuốc thảo dược Vân Nam.
Sau khi tìm xong, cậu quỳ xuống, hai tay run rẩy nâng tay cô lên, rồi dùng bông gòn tẩm thuốc sát trùng rửa miệng vết thương cho cô.
Vết thương không sâu lắm, chỉ bị ngoài da mà thôi. Cậu rắc ít thuốc thảo dược Vân Nam, rồi dùng băng gạc quấn lại là không sao cả.
Mặc dù Khương Vũ thấy đau, nhưng điều làm cô cảm thấy đau lòng nhất… là hình ảnh cậu thiếu niên đang quỳ.
Uy hiếp và tàn nhẫn, đã tan thành mây khói.
Lần đầu tiên cô thấy được sự quan tâm, sự xót thương trên gương mặt cậu. Truyện Đoản Văn
Cô không đành lòng, thử an ủi cậu một câu: “Em không thấy đau chút nào.”
“Không hỏi em đau hay không đau.” Sắc mặt thiếu niên trầm xuống, giọng nói khàn khàn, xen lẫn trong đấy là lời trách móc: “Đã bảo em cút đi rồi.”
“Em không muốn đi.” Khương Vũ nhìn cậu cuối cùng cũng bình tĩnh, thở phào một hơi: “Không ăn sủi cảo à.”
“Đồ điên.”
“Anh mới điên đấy.”
Cừu Lệ đứng dậy, cầm muỗng vớt sủi cảo trong nồi ra rồi bưng lên bàn: “Ăn xong thì đi đi.”
Khương Vũ ngồi xuống, nhưng không ăn ngay mà cẩn thận đẩy ống tay áo cậu lên.
Cánh tay cậu đầy sẹo, mới có, cũ có… chắc là tự làm mình đau.
“Anh làm sao vậy chứ!” Cô gác muỗng xuống, nhìn sẹo trên tay cậu, đầu lông mày bắt đầu nhíu lại: “Không thể làm người đàng hoàng à!”
“Ông đây không muốn làm người.”
Cừu Lệ nheo mắt, trả lời cô bằng giọng điệu nhạt tếch.
“Chỉ có mấy tên nhóc trong giai đoạn nổi loạn mới tự làm mình bị thương.” Khương Vũ trách móc: “Cứa nhiều vậy, không thấy đau à.”
Nhìn sẹo mới sẹo cũ trên cánh tay cậu, không khỏi tránh được cảm giác đau lòng vì cậu.
Cừu Lệ lấy đũa khuấy khuấy sủi cảo trong dĩa, mặt mày vô cảm nói: “Em đã từng gặp xác chết có cảm xúc à.”
“Nói chuyện cứ như mấy đứa ẩm ương.”
“Sao cũng được.”
Không hiểu vui buồn của con người, cô vĩnh viễn sẽ không hiểu được cảm giác của cậu.
Tựa như bị mắc kẹt.
…
Khương Vũ thấy cậu cứng đầu cứng cổ, chẳng buồn khuyên cậu nữa, cúi đầu ăn sủi cảo.
Sủi cảo nhân bắp, là món cô thích ăn nhất.
“Ngon không?”
Cừu Lệ không cảm nhận được mùi vị của thức ăn, chỉ như con robot ăn: “Bình thường.”
“Có vẻ nhưng dĩa của em ngon hơn một tí.”
Khương Vũ ngẩng đầu liếc cậu, sau đó dựa theo quy tắc cũ mà đẩy dĩa sủi cảo của mình đến trước mặt cậu.
Đồng thời, kéo dĩa của cậu lại trước mặt mình rồi bắt đầu ăn.
Cừu Lệ thấy cô chẳng chê sủi cảo thừa của mình, tâm trạng… bất giác trở nên dịu đi.
Cậu lặng lẽ ăn phần của mình. Mà ngay tại lúc này đây, đầu lưỡi cậu cuối cùng cũng cảm nhận được sự phong phú trong các gia vị món ăn.
Hạt bắp giòn giòn, thịt bò hòa quyện với rau hẹ thơm dịu.
Cho dù là chỉ thêm muối, nhưng hương vị dĩa sủi cảo này mà cậu cảm nhận được nơi đầu lưỡi lại là mùi vị tuyệt vời nhất.
“Tay em còn đau không?” Cậu không ngẩng đầu lên, mặt lạnh như tiền mà hỏi.
Khương Vũ không hài lòng: “Đau chết đi được.”
Cừu Lệ ngừng lại, cậu từ từ duỗi tay, nhẹ nhàng nắm lấy mu bàn tay cô.
Tuy hành động này chẳng thể xoa dịu cơn đau, nhưng ngay tại khoảnh khắc này, Khương Vũ có thể cảm nhận được sâu sắc sự áy náy trong lòng cậu thiếu niên.
Khương Vũ rút tay, không vui nói: “Tháng sau em còn có cuộc thi rất quan trọng. Nếu vết thương này không khỏi, anh liệu hồn.”
Cừu Lệ nhìn chằm chằm cổ tay trắng nõn của cô, rồi cúi đầu nhìn cánh tay đầy sẹo của mình.
Những vết sẹo này chẳng khiến cậu cảm nhận được sự đau đớn, nhưng vết dao trên tay Khương Vũ…
Đau thấu tim gan.
“Tôi sẽ nghĩ cách.” Cừu Lệ trầm giọng đáp: “Sẽ không ảnh hưởng đến cuộc thi của em.”
“Được rồi, còn cách gì đâu chứ.” Khương Vũ khoát tay, nói một cách hào phóng: “Chỉ cần anh hứa với em đừng nghịch dao lung tung. Không được làm người khác bị thương, càng không được để bản thân bị thương.”
Cừu Lệ lẳng lặng kéo ống tay áo mình xuống để che đi những vết sẹo xấu xí trên cánh tay.
Hai người đã ăn xong bữa tối, Khương Vũ đứng dậy chuẩn bị về nhà——
“Anh đi rửa bát đi, em về đây.”
Nhưng, lúc cô khoác ba lô chuẩn bị đi thì Cừu Lệ bỗng nhiên kéo góc áo cô.
Khương Vũ thấy mình bị níu lại, chẳng hiểu chuyện gì mà quay đầu lại.
Thấy cậu thiếu niên hơi cúi thấp đầu, dùng chất giọng trầm thấp nói: “Tiểu Vũ, sau này tôi sẽ không như vậy nữa.”
…
Ra khỏi tiểu khu Thủy Tịch Đài, Khương Vũ cảm nhận được luồn gió đêm se se lạnh như đang khẽ vuốt gương mặt mình.
Trước đây, cô hơi sợ Cừu Lệ, không dám tiếp xúc nhiều với cậu. Nhưng khi chuyện vừa này xảy ra, Khương Vũ đã không còn sợ cậu.
Từ sâu trong thâm tâm, cô cảm thấy đồng tình với cậu.
Không biết cậu đã trải qua những gì, nhưng chắc chắn một điều là chuyện ấy rất kinh khủng.
Lần này, Khương Vũ thật lòng muốn giúp cậu ấy.
Còn vì… một tiếng Tiểu Vũ.
Trái tim cô tưởng chừng như đã ngừng đập!
…
Khương Vũ về đến đầu ngõ, vừa hay gặp mẹ cô đã tan làm, đang mua đồ dùng hằng ngày ở tiệm bách hóa Hiểu Quân.
Chủ tiệm hóa hóa tên Tiền Hiểu Quân, là cái ông đầu hói béo béo có cảm tình với Khương Mạn Y từ lâu. Vì thế mà thái độ với bà ấy cũng rất chi là niềm nở.
Lúc Khương Mạn Y tính tiền xong rồi về thì cái bàn tay béo núc ních của ông ta sờ sờ mu bàn tay bà ấy.
“Mạn Y à, em cứ đến đây mua hàng, anh giảm cho em 20%, không không, phải là 30% chứ. Hahaha.”
Khương Mạn Y bị như thế mà chẳng hề tức giận, miệng cười cười đẩy tay ông ta ra rồi thảo mai nói vài câu.
Song, khi bà vừa ra khỏi cửa, nụ cười trên mặt bà đã biến mất, khinh bỉ làu bàu: “Thứ gì đâu.”
Khương Vũ của kiếp trước đã từng thấy cảnh này.
Lúc đó cô rất ngu ngốc, không nghĩ đến mẹ mình mà chạy lên ngăn cản. Lần đầu tiên cô vì mẹ mà đứng lên, nhưng không ngờ cha già Tiền Hiểu Quân quật lại, nói Khương Mạn Y quyến rũ ông ta.
Vì thế mà khắp xóm đều biết, vợ Tiền Hiểu Quân suốt ngày rêu rao Khương Mạn Y dụ dỗ chồng mình.
Vì chuyện này mà Khương Mạn Y không dám ngẩng cao đầu nhìn hàng xóm láng giềng.
Chẳng những thế, Tiền Hiểu Quân còn tự biên tự diễn khiến đàn ông trong xóm ai ai cũng hâm mộ ông ta.
Một khi con người ta đã bắt đầu, thì họ chẳng còn biết điểm dừng ở đâu.
Lần này, Khương Vũ kiểm soát được bản thân.
Cô chạy vội lại bên mẹ, cầm giúp bà ấy chai dầu và bao gạo.
Nhìn thấy Khương Vũ chủ động giúp mình, trong lòng Khương Mạn Y cảm thấy ấm áp, cười hỏi cô: “Sao về muộn vậy, đi đâu làm gì.”
“Đi yêu đương.” Khương Vũ không hề có ý giấu giếm, thẳng thắn nói: “Bạn trai mới.”
Khương Mạn Y là một người nghĩ thoáng, không cấm Khương Vũ yêu đương. Nhưng có bạn trai giống Hoắc Thành, thì bà không cho phép.
“Bạn trai mới?” Bà cầm chìa khóa mở cửa, tò mò hỏi: “Đẹp trai không? Mẹ có biết không? Hay là cái thằng nhóc nhà giàu Hoắc Thành?”
“Không phải. Mẹ không biết đâu.” Khương Vũ nói: “Anh ấy cũng giống chúng ta, cũng không có tiền. Nhưng lại đẹp trai ngời ngời, đẹp hơn Hoắc Thành cả ngàn lần.”
“Dù sao, mẹ cũng hy vọng con mỗi khi yêu đều xuất phát từ lòng mình, thật lòng với nhau. Đừng vì lợi ích hay vẻ ngoài mà đồng ý.” Khương Mạn Y nhéo mũi cô, nói: “Tiền thì lúc nào cũng có. Nhưng thật lòng thì lại không.”
Khương Vũ ngây ra một lúc, sau đó gật mạnh đầu: “Vâng, con không ngốc đâu.”
Kiếp trước, mẹ cô cũng nói với cô những điều như vậy.
Nhưng lúc đó cô lại bỏ ngoài tai.
“Còn nữa, tuyệt đối không được ảnh hưởng đến thành tích.” Khương Mạn Y mang gạo và dầu xuống bếp, cười cười rồi đe dọa: “Nếu mà ảnh hưởng đến thi cử, xem mẹ có đánh cô nhừ tử không.”
“Con biết rồi a.” Khương Vũ nhìn bóng lưng bận rộn của bà, nói với bà: “Mẹ, sau này mẹ đừng đến tiệm hóa hóa Hiểu Quân mua đồ nữa, hàng nhà họ toàn là đồ giả.”
“Sao con biết?”
“Vì ông Tiền Hiểu Quân có gì tốt đâu, nhân phẩm không ổn. Dù sao mẹ cũng đừng mua nữa.”
Khương Mạn Y thở dài: “Nhưng hàng nhà họ rẻ, còn hay giảm giá.”
“Mẹ, con có thể kiếm tiền rồi. Sau này chúng ta không mua hàng rẻ nhà họ, chúng ta mua ở siêu thị.”
“Cái con này, kiếm tiền gì chứ.” Khương Mạn Y không tin Khương Vũ, nhưng chỉ nói: “Được rồi được rồi, con đừng lo chuyện trong nhà. Con phụ trách học hành giỏi giang, yêu đương vui vẻ. Mẹ phụ trách nỗ lực kiếm tiền. Chúng ta hợp tác làm việc chắc chắn sẽ không đói được đâu con gái à.”
Khương Vũ đánh giá Khương Mạn Y, bà ấy rất đẹp. Mặc dù không còn trẻ, nhưng lại có thần thái của người con gái dịu dàng, hiền hậu.
Nếu không vì phải chăm sóc cô, bà ấy vẫn có thể tìm được cho mình một người đàn ông tốt.
Mẹ cô là người rất tốt rất tốt, và cũng rất yêu cô.
Khương Vũ thầm hứa, nhất định sẽ khiến cho cuộc sống của mẹ tốt hơn.
……
Sáng sớm hôm sau, Khương Vũ khoác ba lô xuống lầu, đi đến trước cửa tiệm bách hóa Tiền Hiểu Quân.
Tiền Hiểu Quân đang cắn hạt dưa chém gió với mấy ông trung niên, lời ong tiếng ve bàn tán về Khương Mạn Y.
“Làm việc ở cơ sở massage thì hàng tốt phải tốt thế nào chứ.”
“Dám giả vờ ngây ngô trước mặt ông đây.”
“Mấy ông xem, sớm muộn gì cũng có ngày tôi thịt cô ta.”
……
Khương Vũ lấy cây búa đóng đinh ở nhà trong ba lô ra, đi thẳng vào tiệm bách hóa Tiền Hiểu Quân.
Tiền Hiểu Quân nhìn thấy Khương Vũ vào cửa tiệm, không buồn quan tâm cô, tiếp tục cười cợt với mấy ông bạn: “Con bé này lớn thế rồi à. Chắc chắn sẽ đẹp hơn mẹ nó. Cái dáng người đó, chậc, tuyệt vời.”
Ông ta còn chưa dứt lời đã nghe thấy âm thanh từ trong cửa tiệm phát ra.
Tiền Hiểu Quân vội chạy vào, thấy Khương Vũ lấy búa đập vỡ lu rượu lớn nhất trong tiệm. Rượu trong lu đang chầm chậm chảy ra ngoài.
Khương Vũ bỏ ba-lô xuống, rồi lại đập xe đạp, dầu ăn, rượu, giấm và gạo còn lại trong tiệm.
Một mớ lộn xộn trên mặt đất.
Tiền Hiểu Quân nhìn dầu gạo vươn vãi khắp nơi, vừa đau lòng vừa tức giận, chỉ tay vào Khương Vũ rống lên: “Mày làm cái gì đấy!”
“Tôi cảnh cáo ông, còn dám động tay động chân với mẹ tôi hay là đàm tiếu sau lưng bà ấy thì tôi không bỏ qua cho ông đâu.”
“Cmm, con nhóc như mày mà dám uy hiếp tao!”
Khương Vũ cầm lấy bình rượu Mao Đài bên cạnh đập mạnh xuống đất, cười lạnh: “Ông pha nước với cồn kém chất lượng, bán dầu ăn tái chế, dấm công nghiệp. Bây giờ tôi đập tiệm ông, chẳng bao lâu ông còn phải cảm ơn tôi đấy.”
Khương Vũ sống lại và quay về đây. Thế nên, những bí mật của hàng xóm quanh đây cô đều biết rõ tường tận.
Đám láng giềng đang hóng chuyện trong nháy mắt đã giận sôi người: “Dm, Tiền Hiểu Quân. Tôi đều mua dầu nhà ông dùng mà ông dám bán dầu tái chế!”
“Tiền Hiểu Quân, ông đúng là táng tận lương tâm!”
“Hôm qua tôi còn mua rượu Mao Đài biếu cho sếp, cmn ông dám bán rượu giả!”
Sắc mặt Tiền Hiểu Quân trắng bệch, ngón tay run lẩy bẩy chỉ vào Khương Vũ: “Mày đừng có mà vu khống tao! Ông đây sao có thể bán đồ giả! Mày không có chứng cứ.”
Khương Vũ ném cây búa xuống: “Đợi lát người của cục giám định chất lượng đến thì ông đi mà giải thích với họ.”
Dứt lời, cô bước ra khỏi cửa tiệm bách hóa Hiểu Quân.
Đám láng giềng kích động đứng chắn đầy trước của tiệm bách hóa đòi Tiền Hiểu Quân giải thích mọi chuyện.
Không bao lâu sau, xe của cục giám định chất lượng đã đến, dừng trước cửa tiệm.
Khương Vũ vỗ tay, đi thẳng về phía trước dưới ánh nắng sớm mai, trong lòng vui khôn kể siết.
Mọi thức đều sẽ trở nên tốt đẹp. Cuộc sống của cô, và cả Cừu Lệ.