Chuyển ngữ: An Thuần (Cherries chấm muối)
Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Đêm trước ngày thi, Khương Vũ vào phòng tắm để tắm nước nóng sau khi kết thúc buổi tập.
Khi cô quay lại tủ chứa đồ, lấy chiếc túi vải bố trên giá thì bất ngờ phát hiện đôi giày mũi cứng của cô đã bị người nào đó cắt tơi tả.
Cô hốt hoảng lấy giày ra, quả nhiên cả hai chiếc giày đều đã tan bành rồi!
Mọi ngăn tủ chứa đồ đều được khóa lại nên Khương Vũ cất điện thoại và những đồ có giá trị vào ngăn tủ rồi khóa lại.
Giày múa và quần áo dính mồ hôi thì treo trên móc treo chung bởi vì sẽ chẳng ai lấy trộm những thứ này.
Cô nhìn đôi giày trên mặt đất đã dùng được hơn nửa năm, trong lòng đột nhiên bùng lên lửa giận.
Đôi giày này rõ ràng là bị người khác dùng kéo cắt. Hơn nữa còn cắt vội cắt vàng, giày bên trái không còn chỗ để cắt, thậm chí thân giày cũng bị cắt nốt…
Hiển nhiên là sợ người khác phát hiện ra nên mới hấp tấp rời khỏi hiện trường.
Trước kia, nếu là Khương Vũ với tính cách mềm yếu chắc chắn sẽ làm ầm chuyện này lên, ngậm đắng nuốt cay mà nhịn. Vì thế mà đám người kia mới dám làm như vậy, không kiêng nể gì mà bắt nạt cô. Bởi họ đoán chắc là cô sẽ không dám hé răng.
Khương Vũ tuyệt đối sẽ không để mấy người họ muốn làm gì thì làm nữa.
Cô nổi giận đùng đùng đi tới phòng tập, vừa hay gặp Ngô Tư Lâm và các bạn khác đang cười cười nói nói đi ra.
Khương Vũ ném thẳng đôi giày vào người Ngô Tư Lâm: “Cậu xem mình đã gây ra chuyện gì!”
Ngô Tư Lâm sợ tới mức lùi về phía sau một bước, nhìn đôi giày đã bị cắt nát trên mặt đất, hai mắt trừng lớn: “Cậu…Ý của cậu là sao.”
“Cậu còn dám nói là không phải mình cắt?”
Khương Vũ hùng hổ chất vấn: “Ngày mai tôi còn phải tham gia thi đấu. Bây giờ làm hỏng giày của tôi, khiến cho tôi không thể lên sân khấu, cậu hài lòng lắm đúng không?”
“Tôi…”
Ngô Tư Lâm nhìn đôi giày rơi trên mặt đất, thề thốt phủ nhận việc mình làm: “Tôi không làm, không phải là tôi làm! Tôi không có làm thế!”
“Khương Vũ, cậu bình tĩnh lại. Có lẽ là cậu hiểu lầm Tư Lâm rồi.” Có cô bạn đứng ra hòa giải: “Tư Lâm sẽ không làm như vậy đâu.”
“Đúng vậy, không có chứng cứ thì cậu không nên nói bậy, cẩn thận người ta kiện cậu tội phỉ báng đó.”
Khương Vũ đương nhiên đã chuẩn bị từ sớm, cô kéo tay của Ngô Tư Lâm: “Một khi đã như vậy thì đi kiểm tra camera.”
Ngô Tư Lâm nghe thấy cô bảo đi kiểm tra camera thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Trước đó, cô ta đã kiểm tra qua một lần, trong phòng chứa đồ không có camera. Nhưng mà có gắn camera cũng không gắn được bởi vì nó liên quan đến vấn đề riêng tư cá nhân.
Khương Vũ có điều tra ra được thì cũng là chuyện lạ.
Ngô Tư Lâm tự tin đi theo Khương Vũ vào phòng giám sát, một đám bạn học ‘nhiều chuyện’ cũng đi theo phía sau.
“Khương Vũ, tôi cảnh cáo cậu, nếu không điều tra được gì thì cậu phải công khai xin lỗi tôi trước mặt tất cả mọi người.”
Khương Vũ lạnh lùng đáp: “Được.”
Một nhóm người cùng đi vào phòng giám sát, thậm chí cả giáo viên phụ trách lớp múa là Lâm Khúc Văn cũng được mời đến.
Đúng như suy nghĩ của Ngô Tư Lâm, nhân viên phòng giám sát nói với các cô: “Phòng chứa đồ sao? Phòng chứa đồ không có lắp camera theo dõi.”
Ngô Tư Lâm cười lạnh nhìn về phía Khương Vũ: “Thế nào?”
Khương Vũ nhìn vào màn hình, chỉ vào một màn hình giám sát trên máy tính: “Tôi đã xem qua thì thấy đối diện chỗ rẽ gần cửa phòng chứa đồ có camera. Nó có thể quay được đã có ai vào phòng chứa đồ, làm phiền cô giáo nói nhân viên phòng giám sát đến trích xuất camera.”
Sắc mặt Ngô Tư Lâm thay đổi, lập tức nói: “Phòng chứa đồ có nhiều người ra vào như vậy. Chẳng lẽ tất cả mọi người đều làm hỏng giày của cậu sao?”
Khương Vũ đương nhiên đoán được Ngô Tư Lâm sẽ nói thế, khóe miệng khẽ cong lên, “Đương nhiên là hung thủ sẽ chọn thời điểm không có người để gây án rồi!”
“Cậu… cậu có ý gì?”
“Lúc tôi thay giày đi tắm khoảng tầm bốn rưỡi, năm giờ.”
Khương Vũ nhìn chằm chằm Ngô Tư Lâm: “Phòng tắm ở ngay cạnh phòng chứa đồ, tôi nghe thấy rõ ràng trong lúc tôi đang tắm thì phòng chứa đồ chỉ có một hoặc hai người ra vào. Vì vậy, chỉ cần tua lại trong khoảng thời gian này là biết có cậu hay không.”
Sắc mặt Ngô Tư Lâm trở nên trắng bệch.
Lâm Khúc Văn nhận thấy được tính nghiêm trọng của sự việc, trao đổi với nhân viên phụ trách camera an ninh, “Xuất video theo dõi ra đi.”
Nhân viên phụ trách lập tức thao tác trên máy tính, phóng lớn màn hình theo dõi chỗ ngã rẽ gần cửa phòng chứa đồ, tua lại khoảng thời gian lúc 16 giờ 30 đến 17 giờ.
Quả nhiên, sau khi Khương Vũ vào phòng tắm tầm 15 phút thì Ngô Tư Lâm lén la lén lút đi vào, chưa đến mấy phút đã đi ra.
Sau khi cô ta ra khỏi hẳn chỗ đó, mãi đến lúc Khương Vũ cầm đôi giày hỏng bước ra khỏi phòng chứa đồ thì không còn học sinh khác vào phòng chứa đồ cả.
Chỉ trừ một cô lao công cầm cây lau nhà đi vào quét dọn.
Thủ phạm gây ra chuyện này đã lộ diện rõ ràng.
Các bạn học nhìn về phía Ngô Tư Lâm, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Tuy là các cô không thích Khương Vũ, nhưng sẽ không ai làm ra hành vi đê tiện này.
Ngô Tư Lâm, người ngày thường tự cho mình là một thục nữ vậy mà lại đi làm loại chuyện này.
Ngày mai Khương Vũ phải lên sân khấu tham gia thi đấu, Ngô Tư Lâm cắt giày múa của cô ấy, việc này rất… là quá đáng!
Lâm Khúc Văn nhìn về phía Ngô Tư Lâm, nghiêm túc nói: “Ngô Tư Lâm, em còn lời nào để nói không?”
“Không phải em… Không phải em làm!”
Ngô Tư Lâm điên cuồng mà lắc đầu, gấp đến nỗi mặt đỏ bừng lên: “Thật sự không phải em làm, em không có cắt giày của cậu ta!”
“Vậy tại sao em lại vào trong phòng chứa đồ chưa đến ba phút đã đi ra?” Lâm Khúc Văn tức giận chất vấn: “Em đi vào làm gì?”
Nước mắt Ngô Tư Lâm trào ra: “Em…em muốn cắt giày của cậu ấy nhưng không phải đôi giày cũ kia. Em muốn cắt đôi VCI… nhưng mà cậu ấy đã cất đôi giày VCI trong tủ rồi khóa lại rồi, em không mở ra được. Em có nhìn thấy đôi giày cũ nhưng em… không hề đụng vào nó.”
Lâm Khúc Văn đương nhiên không tin vào lời mà cô ta nói, chỉ cảm thấy cô ta đang ngụy biện, thất vọng mà nói: “Hành vi của em khiến Linh Tước không có cách nào giữ lại em. Ngày mai em thông báo với người nhà tới trường làm thủ tục thôi học.”
“Cô Lâm! Thật sự không phải em! Thật sự… Không phải em làm! Em chỉ muốn làm hỏng đôi giày VCI của cậu ta, không phải đôi giày cũ này đâu. Em còn ngại nó bẩn! Em…”
“Im miệng.”
Lâm Khúc Văn đã hoàn toàn tức giận trước lời nói của cô ta: “Chỉ có em và cô lao công đi vào, nếu không phải em thì chẳng lẽ là cô lao công làm sao?”
“Thật sự em không làm!”
“Em đi ngay đi, vĩnh viễn đừng bao giờ bước chân vào cửa Linh Tước nữa!”
Dưới ánh mắt khinh thường của các bạn học, Ngô Tư Lâm khóc lóc chạy ra khỏi phòng giám sát.
Mỗi người đều phải trả giá vì hành động mà họ đã gây ra. Khương Vũ sẽ không để cho bọn họ có cơ hội tổn thương cô thêm lần nào nữa.
…..
Ngô Tư Lâm đã bị cho thôi học, trong lòng cô tuy vui vẻ nhưng điều này cũng không duy trì được bao lâu.
Đôi giày mũi cứng của cô đã bị hỏng rồi, ngày mai còn phải tham gia thi đấu, bây giờ đi đâu để mua được một đôi giày vừa chân đây.
Lúc đi ra khỏi phòng giám sát, Lâm Khúc Văn hỏi Khương Vũ: “Ở nhà còn đôi giày dự phòng nào không?”
Cô nghiến răng, lắc đầu.
Khương Vũ chỉ có mỗi đôi giày này. Cô phải ăn uống tiết kiệm rất lâu mới mua được, may đi sửa lại, mang được hơn nửa năm trời.
Lâm Khúc Văn vỗ vai cô, an ủi nói: “Đừng nóng vội, để cô nghĩ cách. Bây giờ mua giày sợ không kịp, cô sẽ giúp em mượn đôi giày cùng kích cỡ của bạn khác.”
Khương Vũ biết giày múa đối với mỗi vũ công ba-lê mà nói thì đều là đồ vật cá nhân vô cùng quan trọng.
Giáo viên đã giúp cô mượn giày thì cô bạn ấy phải cho mượn. Dù không nói gì nhưng chắc chắn trong lòng lại khó chịu.
Còn có cách nào tốt hơn sao?
Trong đầu Khương Vũ chợt nhớ đến bóng lưng lạnh lùng đơn độc của thiếu niên kia, nghĩ đến đôi giày múa VCI cao cấp.
Cơ hội lên sân khấu lần này là do cô vất vả, cố gắng lắm mới có được. Cô tuyệt đối không thể để vụt mất.
Khương Vũ trầm ngâm, cúi đầu với Lâm Khúc Văn, kính trọng nói: “Cô Lâm, em nhớ ra em còn một đôi giày nữa, cô không cần phải bận tâm giúp em mượn của bạn khác đâu ạ. Em cảm ơn cô.”
Lâm Khúc Văn nghe vậy thì thở vào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt quá. Em mau trở về nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, ngày mai cố lên nhé!”
“Vâng.”
….
Gió lạnh thổi lao xao, Khương Vũ đứng ngây người một lúc, sau đó lấy điện thoại ra bấm số của Cừu Lệ.
Đầu bên kia điện thoại rất ồn ào, giọng nói có chút biếng nhác của thiếu niên vang lên: “Nhớ tôi sao, thiên nga nhỏ?”
“Cái đó… Bây giờ tôi có thể tới tìm anh không?”
“Em đang ở đâu?”
“Tôi đang ở trước cổng trường múa.”
“Chờ.”
Khương Vũ có việc cần giúp đỡ nên cô muốn nói là không cần tới đâu, cô có thể đi tìm cậu. Nhưng lại nghe cậu nói: “Bên ngoài lạnh, vào trong nhà chờ đi.”
Cô do dự vài giây nhẹ nhàng “Uhm” một tiếng.
Có vài hạt tuyết nhỏ rơi lất phất trên phố, Cừu Lệ cúp điện thoại, đưa hai trăm tệ cho cô lao công trước mặt.
“Cảm ơn.”