Chuyển ngữ: Mun (Cherries chấm muối)
Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
“Cừu Lệ, anh đợi một chút.”
Cừu Lệ đi đến cửa khu dân cư, xoay người lại thì thấy Khương Vũ đang đuổi theo.
Cô mặc chiếc áo phao màu trắng làm tôn lên khuôn mặt hình trứng ngỗng, trông dịu dàng làm sao. Mùa đông càng làm nổi bật làn da trắng mịn của cô.
Chóp mũi của cô hơi phiếm đỏ vì lạnh, trông có vẻ hơi ngốc.
Khương Vũ chạy lên trước mặt Cừu Lệ, cô tháo chiếc khăn quàng cổ màu trắng của mình xuống, quàng lên cổ Cừu Lệ, tỉ mỉ thắt lại: “Bên ngoài trời lạnh lắm, anh phải mặc ấm một chút.”
Chút hơi ấm sưởi lấy cái cổ lạnh băng của Cừu Lệ.
Cổ Cừu Lệ ban đầu còn lạnh như băng nhưng giờ đã ấm hơn một chút.
Cừu Lệ cảm thấy đây vốn dĩ là khăn quàng cổ của nữ, không thích hợp với cậu. Theo phản xạ tự nhiên, cậu muốn tháo nó ra. Nhưng khi cảm nhận được sự ấm áp của chiếc khăn và mùi hương dịu nhẹ của cô trên đó, thần kinh của cậu lập tức trở nên mẫn cảm.
Cậu ngầm đồng ý hành động của cô, không tháo chiếc khăn xuống. Cậu nói: “Tôi sẽ giặt sạch trả lại cho em sau.”
“Ừ.”
Khương Vũ đi cùng cậu mấy bước rồi nói: “Hôm nay em có thể thuận lợi vượt qua kì thi đánh giá của Esmeralda là nhờ sự giúp đỡ của anh. Cảm ơn anh nhiều lắm.”
“Lần nào em cũng nói cảm ơn, nhưng toàn là nói suông. Tôi cần lời cảm ơn này của em?”
“Không thì… em mời anh một bữa cơm.”
“Tôi không ăn.” Cừu Lệ vừa nói vừa giơ tay lên.
Cậu vừa giơ tay, cô lập tức cảnh giác lùi về sau hai bước, đôi mắt đen nhánh của cô mang theo chút đề phòng.
Thế nhưng Cừu Lệ chỉ đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt hơi phiếm hồng của cô.
“Em sợ tôi như vậy mà còn muốn làm bạn gái của tôi.”
“Còn lâu em mới sợ anh.” Khương Vũ gật gù: “Anh có gì mà em phải sợ.”
Khóe mắt Cừu Lệ hơi cong: “Cũng đúng, tôi có gì đáng sợ.”
“Đương nhiên. Anh không phải là… bạn trai của em sao.”
“Vậy thì em lại đây.”
Khương Vũ hơi chần chừ, rồi đi về phía cậu.
Đôi mắt thâm thúy của Cừu Lệ nhìn xuống, cậu cúi người xuống, để mặt mình gần với mặt cô.
Khương Vũ tưởng cậu muốn ‘tập kích’ cô, theo phản xạ quay mặt đi.
Thế nhưng Cừu Lệ chỉ nhắm mặt lại, cảm nhận mùi hương của cô.
Sau một hồi lâu cậu mới thỏa mãn, đưa tay lên vén tóc cô ra sau tai. Cậu nói với giọng trầm thấp: “Tôi hy vọng sẽ có một ngày em thật sự coi tôi là… bạn trai.”
Dứt lời, cậu không đợi Khương Vũ trả lời mà chỉ cười nhạt rồi rời đi.
Trên trời lại có vài bông tuyết rơi xuống.
Khương Vũ nhìn theo bóng lưng của cậu, bất giác đưa tay lên sờ vào tai mình. Cô thấy hơi khó chịu, chầm chậm đi về nhà.
Khương Mạn Y vẫn đứng ở cửa chờ cô, ôm cánh tay cười nói: “Bạn trai đẹp lắm đấy. Con nhóc này được lợi rồi.”
Khương Vũ hơi ngại, kéo Khương Mạn Y vào nhà: “Mẹ đừng hiểu lầm!”
“Lại còn hiểu lầm, chẳng lẽ nó không phải bạn trai con.”
“Không phải như mẹ nghĩ…”
“Sợ gì chứ, mẹ cũng không phải là người bảo thủ.”
Khương Mạn Y nghĩ là Khương Vũ sợ bà phản đối nên tỏ rõ thái độ: “Chỉ cần không ảnh hưởng tới thành tích học tập, dù con có yêu ai mẹ cũng không quan tâm.”
“Thành tích học tập của con… có chỗ nào không tốt. Hơn nữa, không phải vừa rồi mẹ mới bảo người ta đốc thúc việc học của con sao.”
Khương Vũ hơi chột dạ, không nói tiếp chủ đề này nữa, về phòng của mình.
Khương Mạn Y đứng trước của phòng, một lúc sau mới nói: “Tiểu Vũ, nếu con thật sự muốn trở thành nghệ sĩ múa ba-lê, con sẽ phải từ bỏ rất nhiều thứ, bao gồm người con yêu nhất.”
Cũng giống như Bộ Đàn Yên năm đó.
Khương Vũ im lặng một lát, sau đó cô kiên định nói: “Cuộc sống và ước mơ, con đều sẽ không từ bỏ bất cứ thứ nào.”’
“Mẹ hy vọng con sẽ làm được như thế.”
——————————–
Kết thúc khóa học, Khương Vũ đến Trung tâm dạy múa Linh Tước làm thủ tục nghỉ học, Lâm Khúc Văn tự tay viết thư đề cử cho Khương Vũ để cô nộp vào Trường nghệ thuật Esmeralda.
Khương Vũ chân thành cảm ơn Lâm Khúc Văn trong khoảng thời gian vừa qua đã giúp đỡ cô.
Lúc cô dọn đồ của mình, có rất nhiều nữ sinh đến nói chuyện với cô, chúc mừng cô, còn bày tỏ sự thân thiết với cô, thậm chí là kết bạn Wechat.
Các cô này trước kia luôn đi theo Phạm Đan Khê và Ngô Tư Lâm, không ít lần châm chọc mỉa mai cô. Bây giờ có lẽ là thấy cô vào được Esmeralda, còn được Bạch Thư Ý nhận làm học trò, tương lai tất nhiên là tiền đồ rộng mở.
Vì vậy bọn họ mới tới kết thân với cô.
Khương Vũ khoác cặp sách trên vai, đi ra khỏi phòng thay đồ, tiện tay hủy kết bạn với các bạn nữ vừa rồi mới thêm Wechat.
Bước ra khỏi cửa Trung tâm dạy múa Linh Tước, cô quay lại nhìn trung tâm.
Kiếp trước, giấc mơ múa ba-lê của cô kết thúc tại đây.
Mà hiện tại, cuộc sống mới của cô sẽ bắt đầu từ đây.
“Đinh”, thông báo của app [Đã biết]: “Có nhiệm vụ mới, tiền thù lao của nhiệm vụ là 30.000 tệ. Bạn có nhận nhiêm vụ không?”
Trong khoảng thời gian này, vì để chuẩn bị cho cuộc thi của Esmeralda, Khương Vũ đã không nhận rất nhiều nhiệm vụ.
Mặc dù học phí của Esmeralda sẽ được giảm nhờ học bổng, nhưng cô đã theo nghề này thì trong tương lai chắc chắn phải tiêu rất nhiều tiền.
Khương Vũ suy nghĩ đến việc thực hiện nhiệm vụ, không chỉ vì ước mơ của mình mà còn vì cô không muốn trở thành gánh nặng của Khương Mạn Y.
Vì vậy cô vui vẻ nhấn [nhận nhiệm vụ].
Ngay sau đó hiện ra tên của một cô gái là [Lâm] kết bạn với Khương Vũ.
“Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho bạn?”
[Lâm]: “Xin chào, tôi cần cô giúp tôi trở về mùa đông năm 2014, đến Trung tâm dạy múa Linh Tước giúp tôi giải oan.”
Khương Vũ ngạc nhiên nhìn dòng chữ ‘Trung tâm dạy múa Linh Tước’.
Người nhờ giúp đỡ lần này… là người cô quen?
“Cô hãy kể rõ tình hình lúc đó.”
[Lâm]: “Tôi tên là Ngô Tư Lâm. Năm 2014, bởi vì ghen ghét với một cô gái nên muốn cắt hỏng đôi giày múa ba-lê hàng hiệu mới mua của cô ta. Tôi có đến phòng để giày, nhưng tôi không tìm thấy giày của cô ta, bởi vì sợ bị phát hiện nên tôi vội vàng chạy đi.”
[Lâm]: “Sau đó không biết đôi giày múa cũ của cô ta bị ai làm hỏng, khi xem camera thì chỉ thấy tôi đi vào phòng chứa đồ. Nhưng sự thật không phải là tôi làm, đúng là tôi muốn làm nhưng đã không thực hiện!”
[Lâm]: “Vì chuyện này tôi bị đuổi học, phải từ bỏ ước mơ múa ba-lê, chịu đàm tiếu của người đời. Hiện tại tôi rất hối hận, cũng biết mình đã sai. Nếu cô thật sự đến từ quá khứ, tôi hy vọng cô có thể giải oan cho tôi.”
Sau khi Khương Vũ đọc xong những dòng tin nhắn gửi đến, trong lòng cô rất kinh ngạc.
“Cô nói… cô tên gì?”
[Lâm]: “Tôi tên là Ngô Tư Lâm.”
Khương Vũ nhớ lại việc xảy ra chiều hôm đó. Suy nghĩ của cô hơi rối rắm.
Có chuyện trùng hợp đến như vậy?
Cô [Lâm] nhờ giúp đỡ này lại chính là bạn học của cô – Ngô Tư Lâm.
Bởi vì cô ta đi vào phòng chứa đồ, cắt hỏng giày múa của Khương Vũ nên đã bị Lâm Khúc Văn bắt thôi học.
Xem ra chuyện này đã mang đến cho cô ta nhiều ảnh hưởng xấu. Cũng vì vậy mà vận mệnh của cô ta đã bị thay đổi.
Chắc chắn cuộc sống trong tương lai của cô ta rất không tốt. Nếu không cô ta sẽ không tìm đến app [Đã biết] để nhờ giúp đỡ, bù đắp tiếc nuối.
Nhưng nếu đôi giày kia không phải do Ngô Tư Lâm làm hỏng, vậy có thể là ai?
Khương Vũ thoát khỏi khung trò chuyện, sau đó vào app [Đã biết] mở mục dịch vụ số: “Khách hàng có biết thông tin của tôi không?”
Dịch vụ số [Đã biết]: “Công ty bảo mật tuyệt đối những thông tin của người tái sinh,.”
Khương Vũ trầm tư.
Nếu Ngô Tư Lâm không biết thân phận của cô, chỉ là một người bình thường muốn nhờ cô giúp đỡ thì độ chính xác trong lời của cô ta là rất lớn.
Khương Vũ quyết định cùng [Lâm] tương lai tâm sự.
“Nếu cô nói dối, tôi sẽ không thể giúp được cô.”
[Lâm]: “Tôi không nói dối, nếu là tôi làm tôi sẽ nhận, nhưng tôi không làm mà lại phải nhận, tôi không cam tâm! Năm đó, tôi muốn làm hỏng đôi giày VCI của cô ta, nhưng tôi không tìm được đôi giày đó, cô phải tin tôi! Trước kia tôi hay nhằm vào cô ta, nhưng tôi rất hối hận, nêú có thể quay về quá khứ, tôi muốn giải thích rõ ràng.”
“Tôi sẽ điều tra rõ. Nếu không phải cô làm, tôi sẽ không để cô bị oan.”
[Lâm]: “Cảm ơn! Cảm ơn cô!”
Khương Vũ để điện thoại xuống. Cô ngồi cạnh cầu thang, cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó.
Cô lao công là không thể nào, không thù không oán…
Nhưng theo Ngô Tư Lâm nói, nếu như thật sự là cô ta thì sẽ không bỏ ra nhiều tiền như vậy tìm tới người tái sinh của [Đã biết] để giúp đỡ, bù đắp tiếc nuối.
Chắc chắn là cô ta bị oan. Dù nhiều năm trôi qua như vậy mà cô ta vẫn canh cánh trong lòng.
Khương Vũ quay lại trung tâm dạy múa. Cô tìm thấy cô lao công ngày đó đã đi vào phòng chứa đồ ở tầng một.
Cô lao công mặc bộ đồ lao động màu trắng, đang dựa vào tường nói chuyện với những người lao công khác.
Khi nhìn thấy Khương Vũ, bà ta lập tức trở nên hoảng hốt. Theo phản xạ mà đứng dậy, nụ cười tắt ngóm.
Khương Vũ nhìn thấy tất cả biểu cảm căng thẳng của bà ta.
Trong lòng cô càng chắc chắn cô lao công này biết điều gì đó.
“Dì Chu, dì có thể nói chuyện riêng với cháu một lúc được không ạ?”
“Nói… nói chuyện gì?’
“Nói về chuyện ở phòng chứa đồ hôm đó.”
Vừa nghe thấy Khương Vũ tìm bà để nói chuyện này, dì Chu càng thêm căng thẳng, nói chuyện cũng ấp úng: “Tôi… tôi không làm gì cả! Không có gì để nói!”
“Cháu không nói là dì làm.”
“Vậy cô tới tìm tôi làm gì?”
Khương Vũ nhìn những cô lao công khác ở đằng sau, mỉm cười: “Dì chắc là muốn nói chuyện với cháu ở chỗ đây?”
Dì Chu lập tức trở nên lo lắng: “Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện.”
Vừa dứt lời, hai người đã đi đến chỗ gấp khúc của hành lang.
Đến lúc này, Khương Vũ đã chắc chắn chuyện này có liên quan đến dì Chu, vẻ lo lắng trên khuôn mặt đã bán đứng bà.
“Dì Chu, giày của tôi là dì làm hỏng.”
Khương Vũ hỏi thẳng bà.
“Không… không phải tôi! Tôi không làm.”
“Dì Chu, nếu bây giờ dì nhận, nói cho tôi biết lý do, tôi có thể đồng ý không nói chuyện này cho cô Lâm. Nhưng nếu dì kiên quyết không nói, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Dì Chu vốn chột dạ, vừa nghe Khương Vũ nói báo cảnh sát đã sợ tới mức luống cuống, vẻ mặt cầu xin nói: “Không, không phải chỉ là một đôi giày thôi sao, báo cảnh sát… có gì để báo cảnh sát chứ.”
Phòng tuyến tâm lý của dì Chu hoàn toàn sụp đổ, bà hối hận nói: “Tôi với cô không thù không oán, sao tôi phải phá hỏng giày cô chứ. Thật ra là có người… có người cho tôi hai trăm tệ, bảo tôi tìm cơ hội, tôi thấy đôi giày kia của cô đã cũ, vì vậy mới…”
“Ai xúi giục dì làm như vậy?”
“Là… là một người trẻ tuổi…”
Dì Chu đang nói thì nghe thấy giọng nói ở đằng sau, một giọng nam trầm thấp vang lên: “Tiểu Vũ, em chưa về sao?”
Khương Vũ quay đầu lại, thấy Cừu Lệ mặc một bộ quần áo màu đen đang đứng ở cuối hành lang, trong tay đang cầm một chiếc khăn quàng cổ màu trắng, đôi mắt mang theo vẻ lạnh lùng.
Vừa thấy cậu, chân dì Chu lập tức mềm nhũn, run rẩy lui về phía sau và bước, né tránh ánh mắt lạnh lùng của cậu.
Cừu Lệ đi tới, lấy khăn quàng trên tay quàng lên cổ cô, cẩn thận sửa sang lại cho cô.
“Sao anh lại tới đây.”
“Đón em.”
Dứt lời, cậu cầm ba lô của cô khoác lên vai: “Em còn ở đây làm gì?”
“Em có một số việc cần hỏi dì lao công.”
Khương Vũ lại nhìn về phía dì Chu.
Bà run rẩy đứng ở một góc, không dám nhìn thẳng Cừu Lệ. Ánh mắt dường như đang né tránh điều gì đó.
“Tôi… tôi không biết gì hết, cũng không làm gì cả. Cô đừng hỏi tôi.”
Thấy bà phủ nhận, Khương Vũ hơi tức giận: “Vừa rồi rõ ràng dì đã nhận rồi.”
“Tôi nhận cái gì, tôi chưa làm gì cả, không có ai xúi giục tôi, tôi cũng không nhận tiền của ai, tôi… không phải tôi, cô đi đi!”
Dì Chu nói xong thì bỏ đi. Khương Vũ ngăn bà lại, vội vàng nói: “Dì Chu, việc này liên quan đến số phận của một cô gái. Nếu là dì làm, dì nói với tôi, tôi sẽ không truy cứu!”
“Cô đừng hỏi tôi! Tôi không thể nói được, cậu ta rất đáng sợ… Tôi thật sự không thể nói!”
Khương Vũ nhìn thẳng vào đôi mắt của bà, lỡ lời nói ra: “Bà sợ cái gì? Người đó cũng không ở đây!’
Khương Vũ nhận ra mình lỡ lời, nhưng dường như cô đã hiểu ra gì đó…
Cô chầm chậm quay đầu, Cừu Lệ đang mỉm cười. Lúc này, cặp mắt sâu không thấy đáy của cậu giống như hồ nước lạnh sâu thẳm.
——————————————————-
Lời của tác giả: “Lệ Lệ, là đàn ông nên dám làm dám nhận!”
Chương trước
Chương sau
Chia sẻ:TwitterFacebook
Posted in Boss phản diệnTagged Cừu Lệ, Hiện đại, Khương Vũ, Thanh xuân vườn trường, Trọng sinh, Xuân Phong Lựu Hỏa
Chương 29: Sửa cửa12/07/2021cherries chấm muối3 phản hồi
Chuyển ngữ: NDLinh (Cherries chấm muối)
Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Ban đầu mọi người không tin mấy vào những lời mà Khương Mạn Y nói. Nhưng thấy Tiết Gia Di đột nhiên thay đổi sắc mặt, ít nhiều gì cũng hiểu được vài chuyện.
Đôi giày này chính là đôi của Bộ Đàn Yên được đấu giá với giá 1 triệu USD.
Thật không ngờ, đôi giày mà nhà họ Phạm phải bỏ ra một số tiền lớn để có được lại là hàng giả. Mà đôi giày thật lại được cất giấu ở nhà Khương Vũ!
“Sao có thể ở nhà Khương Vũ.”
“Không nhìn ra à, Khương Vũ bình thường khiêm tốn.”
“Phạm Đan Khê cầm đôi giày giả khoe mấy tháng liền, vậy mà hàng thật lại ở nhà người mà cậu ta xem thường nhất.”
……..
Chuyện mất mặt như vậy khiến Phạm Đan Khê như bị đâm sau lưng. Việc cô ta muốn làm ngay bây giờ là ném đôi giày giả mình đang mang đi ngay lập tức.
Lúc này, sự ngạc nhiên trong lòng Khương Vũ cũng không kém gì Tiết Gia Di.
Cô không hề biết trong nhà lại có đôi giày ba-lê này.
Mẹ không phải ghét ba-lê nhất sao!
Đôi giày này… không lẽ là thật. Có nằm mơ cô cũng không nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra.
Bạch Thư Ý cầm đôi giày lên quan sát một lát. Ánh mắt bà ta phức tạp, “Đây đúng là đôi giày của Bộ Đàn Yên, làm sao nó lại ở chỗ cô?”
Khương Mạn Y bình tĩnh giải thích: “Đôi giày này là Bộ Đàn Yên tặng cho tôi.”
Tiết Gia Di lớn tiếng nói: “Tặng cho cô? Bà ấy làm sao có thể tặng đôi giày này cho cô! Đây là đôi giày quý giá nhất của bà ấy.”
Mặc dù bị viết chữ cái xấu xí lên giày, nhưng bà ấy cũng không nỡ vứt bỏ đôi giày.
Bạch Thư Ý nghi ngờ nhìn Khương Mạn Y: “Làm sao cô quen được Bộ Đàn Yên?”
“Cô muốn nói, hoàn cảnh gia đình của chúng tôi chênh lệch nên tôi có tư cách gì quen bà ấy đúng không.”
Bạch Thư Ý không trả lời, chẳng qua bà ta cũng là có ý này.
Khương Mạn Y lấy từ trong túi ra một tấm ảnh cũ đã bị ố vàng. Trong tấm ảnh là hai cô gái trẻ đang dắt tay nhau vô cùng thân thiết.
Một người là Bộ Đàn Yên, người còn lại là Khương Mạn Y.
“Bộ Đàn Yên là bạn thân nhất của tôi.” Khương Mạn Y nhìn cô gái trong tấm ảnh, trong ánh mắt hiện ra sự dịu dàng, “Đôi giày này là quà cậu ấy tặng con gái tôi được tròn 1 tuổi.”
“Cho… cho dù bà ấy tặng đôi giày này cho con gái cô, vậy thì sao? Khương Vũ vẫn không đủ tư cách vào Esmeralda.”
Bà ta còn chưa dứt lời, Khương Mạn Y đã chậm rãi giơ đáy giày ba-lê lên. Chữ b*ch được khắc dưới đáy giày hiện ra rõ ràng trong tầm mắt Tiết Gia Di.
Tiết Gia Di thầm hoảng hốt, nhanh chóng đẩy đôi giày đi, tránh để mọi người xung quanh nhìn thấy.
Bởi vì bồng bột của tuổi trẻ và để hả giận nhất thời mà bà ta đã lén lút khắc lên đáy giày của Bộ Đàn Yên bằng từ ngữ kinh khủng đến thế.
Nếu như đôi giày này bị công khai, danh dự bà ta dựng lên bấy lâu nay, tấm gương về người giáo viên đoan chính và những gì mà bà ta đã vất vả biết bao mới giành được. Tất cả, và từng thứ một…. đều trở thành vết nhơ trong cuộc đời bà ta.
Giống như từ ngữ bẩn thỉu kia vậy.
Tiết Gia Di phẫn nộ nhìn Khương Mạn Y, bà ta thấy sự uy hiếp rõ ràng trong mắt bà ấy.
______
Nếu hôm nay Khương Vũ bị bọn họ đối xử không công bằng. Vậy thì ngày mai, danh tiếng của Tiết Gia Di sẽ gặp rắc rối. Lúc đó, bà ta sẽ không đảm đương được chức giáo viên ba-lê đức cao vọng trọng nữa.
“Bà Khương, bà và Bộ Đàn Yên rất thân nên chắc hẳn bà cũng biết phân lớp ở Esmeralda có 6 lớp A B C D E F. Tiêu chuẩn lựa chọn hôm nay là tiêu chuẩn để vào lớp F.”
Bạch Thư Ý nói với Khương Mạn Y: “Đúng vậy, Hoàng Gia Lệ múa không tốt bằng Khương Vũ nhưng Hoàng Gia Lệ là người phù hợp nhất với lớp F.”
“Nếu đây là quy tắc tuyển chọn của các cô, vậy thì trước khi thi đấu nên nói rõ ràng.” Khương Mạn Y tức giận nói: “Chúng tôi không phải người thích giảng đạo lý, nhưng cô không cảm thấy mình nợ một lời giải thích thích đáng cho các thí sinh sao? Những người có thân phận như các cô là có thể đùa giỡn với nỗ lực của người khác sao!?”
Ở ngoài, bà có thể chịu bất cứ oan ức nào. Nhưng bà tuyệt đối không thể khoan nhượng khi con gái bà chịu thiệt thòi. Bà nhất định đòi lại công bằng cho nó.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa.” Khương Vũ lên tiếng: “Con tôn trọng quy tắc, dám chơi dám chịu.”
Theo như lời Bạch Thư Ý vừa nói, thế giới của người trưởng thành không có cái gọi là công bằng, cô tôn trọng quy tắc của trò chơi. Chẳng như Phạm Đan Khê đã chơi xấu mà còn không nhận.
Tuy Esmeralda là thánh địa của ba-lê, nhưng không vào được đây, cũng không nghĩa là tương lai của cô kết thúc.
Chỉ cần trong lòng cô vẫn còn đam mê thì bất kỳ nơi nào cũng là sân khấu.
…
Khương Mạn Y vốn dĩ muốn dùng đôi giày này để uy hiếp Tiết Gia Di. Bởi vì bà biết rất rõ Tiết Gia Di sẽ không chịu nổi khi bị uy hiếp như vậy.
Nhưng… Khương Vũ là một cô gái kiêu ngạo, cô không đồng ý dùng cách này để giành lấy cơ hội cho mình.
Thực ra, sáng nay Khương Mạn Y không hề rời đi. Bà đứng dưới khu nhà tập thể trơ mắt nhìn cậu thiếu niên kia chở con gái bà đi bằng xe gắn máy.
Trong phút chốc, trời mù mịt sương tuyết, Khương Mạn Y dường như thấy được bóng dáng của Bộ Đàn Yên ở cô gái quật cường kia.
Bộ Đàn Yên luôn nói mình ghét ba-lê như thế nào, muốn được tự do yêu đương, muốn trở thành ca sĩ nổi tiếng. Nhưng cũng là cô gái ấy vào mỗi sáng sớm và đêm khuya, đổ mồ hôi không một lời than vãn mà cống hiến bản thân mình cho sân khấu ba-lê…….
Bởi vì chỉ có ở đó mới là nơi bà ấy được tỏa sáng.
Khương Mạn Y bỗng nhiên nhận ra rằng, có lẽ cả đời này bà cũng không ngăn được bước chân theo đuổi ước mơ của Khương Vũ.
Bởi vì đó là quà mà mẹ cô để lại cho cô.
Vì vậy, Khương Mạn Y về nhà tìm đôi giày mà bà đã cất kỹ hơn 10 năm qua. Bất chấp gió tuyết mà đến đây. Bà ngồi ở hàng cuối cùng xem trọn vẹn màn biểu diễn của con gái.
Đây là lần đầu tiên bà xem cô múa. Bà ngẩn ngơ nhớ về nhiều năm trước, một thiếu nữ nhiệt tình cởi mở kéo bà vào trong sân trường và nhảy múa giữa đêm khuya trống vắng.
Nếu không thay đổi được tương lai của con gái, vậy thì… bà sẽ dốc hết sức lực bảo vệ hiện tại của cô.
Khương Mạn Y và Bạch Thư Ý đối mặt nhau trong vài giây, rồi lấy lại đôi giày, cười với Tiết Gia Di: “Xem ra cô Bạch coi trọng hơn cái gọi là ‘quy tắc’ ở Esmeralda hơn là danh dự của cô Tiết. Nếu đã như vậy, tôi không còn gì để nói. Tiểu Vũ, chúng ta về nhà.”
Khương Vũ mau chóng xuống sân khấu, đến bên cạnh Khương Mạn Y.
Mẹ cô chưa bao giờ ngầu như bây giờ. Những mâu thuẫn lúc sáng trong lòng Khương Vũ đã tan thành mây khói.
Bà nắm lấy tay Khương Vũ, cùng nhau rời khỏi hội trường.
Thế giới này không chỉ có Esmeralda có sân khấu biểu diễn. Chỉ cần mẹ hiểu cô, ủng hộ ước mơ của cô, thì cô không sợ gì hết.
Nhìn mẹ con Khương Vũ và Khương Mạn Y rời hội trường, Tiết Gia Di vội vàng nắm lấy cổ tay Bạch Thư Ý, hạ giọng khẩn cầu: “Không thể như vậy được, không thể để cô ta đi, cô ta sẽ nói lung tung với mọi người đấy!”
Bạch Thư Ý nhẹ nhàng đẩy tay bà ta ra, “Liên quan gì tới tôi, người viết bậy lên giày của Bộ Đàn Yên cũng không phải tôi.”
“Nói nhiều như vậy làm gì. Không phải vì ghen tị à.” Tiết Gia Di chăm chăm nhìn Bạch Thư Ý, miệng nhanh hơn não: “Cô dám nói cô không ghen tị với Bộ Đàn Yên đi. Hay là cô cũng nhìn ra rồi, cô gái kia có lẽ có tài năng hơn Bộ Đàn Yên.”
“Bộ Đàn Yên là bạn tốt nhất của tôi.” Bạch Thư Ý lại đẩy tay Tiết Gia Di ra: “Tôi chưa từng ghen tị với bà ấy.”
Tiết Gia Di xụi lơ, chân bắt đầu run lẩy bẩy.
Bà ta biết, mình xong đời rồi.
Thế mà đúng lúc này, điện thoại của Bạch Thư Ý rung rung, màn hình sáng lên hai chữ_____ “Tạ Uyên”
Tạ Uyên rất ít khi gọi điện cho bà ta, Bạch Thư Ý ngạc nhiên, đồng thời cũng thấy hơi vui vui. Bà ta nghe điện thoại, dịu dàng nói: “Alo, tổng giám đốc Tạ.”
……
Bà ta nghe thấy chỉ thị của Tạ Uyên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn ra phía Khương Vũ đang ở cửa hội trường.
Lúc Khương Vũ sắp bước ra khỏi cửa, bà ta buông điện thoại xuống trong nháy mắt___
“Khương Vũ, chúc mừng em hôm nay đã thông qua bài tuyển chọn và thành công bước vào Trường Nghệ thuật Esmeralda.”
………
Khương Vũ tưởng mình nghe nhầm, cô kinh ngạc quay đầu lại.
Sao lại đột nhiên lại thay đổi quyết định.
“Thực ra vừa rồi tôi muốn nói, mặc dù người cuối cùng được chọn là Hoàng Gia Lệ, nhưng tôi là tổ trưởng của Esmeralda nên được đặc cách trong việc này.”
Bạch Thư Ý chính thức nói: “Tôi yêu thích tài năng của Khương Vũ, hơn nữa đồng ý nhận em ấy làm học sinh của mình và sẽ dạy theo phương pháp riêng.”
Bà ta vừa dứt lời, cả hội trường đều kinh ngạc, bao gồm cả Tiết Gia Di.
Phải biết rằng học sinh được huấn luyện riêng với giáo viên hướng dẫn là số ít trong số ít. Gần như có thể nói đó là học sinh tâm huyết nhất và là người mà giáo viên đó dành cả đời để chỉ dạy.
Cơ hội đáng quý này sao có thể sánh bằng với các lớp A B C D E F chứ!
Phạm Đan Khê không cam lòng nhìn Khương Mạn Y, mắt đỏ lên.
Mà sắc mặt Hoàng Gia Lệ đứng cạnh cô ta cũng khó coi.
Vốn dĩ cô ta tưởng mình là học sinh duy nhất ở Linh Tước vào được Esmeralda, không ngờ… sắp kết thúc vở kịch lại thay đổi.
Khương Vũ và cô ta đều cố gắng. Không, Khương Vũ không cố gắng bằng cô ta, dựa vào đâu cô ta vào lớp F để làm nền, còn Khương Vũ lại là học sinh tâm huyết của Bạch Thư Ý!
Bạch Thư Ý không giải thích, yên lặng dọn đống tài liệu trên bàn, nói với Tiết Gia Di: “Về viết một bản báo cáo việc chúng ta phá lệ tuyển Khương Vũ.”
Tiết Gia Di nặng nề thở dài nhẹ nhõm. Bỗng bà ta giật mình khi phát hiện ra Khương Mạn Y đang nhìn mình, bà ấy không chút khách khí mà nhìn thẳng mắt bà ta. Bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng vội vui mừng, học phí nhập học của Esmeralda chúng tôi năm đầu là 200.000 tệ và phải nộp trước 3 tháng trước khi khai giảng. Nếu học phí không đủ, danh sách nhập học chỉ là thứ thừa thãi.”
Khương Mạn Y nhấn bả vai của Khương Vũ, trịnh trọng đảm bảo: “Yên tâm, mẹ đã quyết tâm rồi nên có bán nhà bán cửa cũng nộp đủ học phí cho con.”
Khương Vũ đang định nói không cần. Đúng lúc này, Bạch Thư Ý bổ sung: “À, đúng rồi. Học phí của Khương Vũ được miễn hoàn toàn.”
“Cái gì?!” Tiết Gia Di hạ giọng nói: “Cô không chỉ nhận nó làm học trò, còn miễn học phí cho nó?! Cô điên à!”
Bạch Thư Ý nhớ đến lời dặn dò của Tạ Uyên trong điện thoại. Ông ta nói bất kể như nào, cũng phải giữ Khương Vũ ở lại Esmeralda.
Tuy Bạch Thư Ý là tổ trưởng ở Esmerslda, nhưng người chiếm giữ tỉ lệ cổ phần nhiều nhất ở Esmeralda là Tạ Uyên.
Có thể nói, ông ta có quyền khá lớn trong công việc hành chính thường ngày ở Esmeralda.
Mặc dù bà ta cũng không rõ tại sao Tạ Uyên trăm công ngàn việc lại có hứng thú với chuyện nhỏ này, nhưng bà ta không thể không chấp hành chỉ thị của Tạ Uyên.
“Esmeralda chúng tôi luôn có tập đoàn khoa học kỹ thuật tài trợ học bổng nên có thể được giảm học phí.” Bạch thư Ý nói với Khương Vũ: “Em có thể nộp đơn xin học bổng.”
Tiết Gia Di hơi kinh ngạc: “Chúng ta có học bổng sao?”
Bạch Thư ý cắn răng, thấp giọng nói: “Có”
……
Trên đường về nhà, Khương Mạn Y đi trước, Khương Vũ cắm đầu đi theo. Cô nhìn theo bóng lưng của mẹ, có cảm giác lạ lẫm hơn bao giờ hết.
Cô không biết rằng mẹ giấu cô nhiều chuyện như vậy.
Chẳng trách mỗi khi nhắc đến Bộ Đàn Yên, nhắc đến Esmeralda, thái độ của Khương Mạn Y đều rất kích động.
Hóa ra bà ấy đã sớm quen Bộ Đàn Yên, hơn nữa hai người họ còn là bạn thân!
Cô như đang nằm mơ vậy.
Đến trước một cửa hàng vịt quay, Khương Mạn Y dừng bước. Khương Vũ đang cắm đầu theo sau nên đã đâm vào bà ấy.
“Mẹ…”
Khương Mạn Y nhìn chằm chằm vào hàng vịt quay, nói với Khương Vũ đằng sau: “Gọi nửa con vịt quay nhé?”
Một câu nói lập tức kéo Khương Vũ về hiện tại. Cô đi lên trước, kéo cổ tay Khương Mạn Y nói: “Nửa con không đủ, phải gọi một con!”
“Con chỉ có đói con mắt thôi.” Khương Mạn Y chọc chọc vào đầu cô: “ Mua cho con, con cũng chỉ ăn vài miếng, cuối cũng toàn là mẹ giải quyết hết.”
Khương Vũ cười hi hi, làm nũng: “Mẹ ăn hết không tốt à.”
Khương Mạn Y vẫn mua cả con vịt quay, còn dặn dò chủ quán lúc làm nước chấm thì không thêm cay vì con gái bà không ăn được cay.
Khương Vũ khoác tay Khương Mạn Y suốt nửa đường về nhà còn lại. Hai người họ cuối cùng cũng khôi phục lại tình cảm mẹ con. Hai người ríu ra ríu rít suốt đoạn đường đi.
Khương Mạn Y có thể thay đổi ý nghĩ, ủng hộ cô. Như vậy thì múa ba-lê không còn là đề tài để hai mẹ con tranh cãi nữa.
Khương Vũ hào hứng nói với Khương Mạn Y: “Mẹ, mẹ đúng là giấu kĩ thật, hồi trẻ vậy mà lại là bạn thân của thần tượng con! Ngưỡng mộ mẹ quá đi! Mẹ kể cho con nghe Bộ Đàn Yên là người như thế nào đi!”
Khương Mạn Y nhìn Khương Vũ, trên mặt hiện lên sự dịu dàng: “Bà ấy hả, bà ấy cũng như con vậy, là một người rất kiên trì. Cho dù là tình yêu, hay là sự nghiệp, bà ấy đều hướng về phía trước, không hề sợ hãi. Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là, giữa tình yêu và sự nghiệp, cuối cùng bà ấy vẫn chọn sự nghiệp…..”
Nhớ lại khi ấy Bộ Đàn Yên giao tã quần của con cho bà____
“Chỉ cần lấy được vương miện nữ hoàng, tớ sẽ quay về đón con. Lâu lắm cũng mất 2 năm nữa thôi!”
Khương Mạn Y cũng từng hỏi bà ấy: “Không phải gia đình ép cậu múa ba-lê sao? Ước mơ của cậu là trở thành ca sĩ nổi tiếng, vậy thì cái vương miện nữ hoàng gì đó quan trọng như vậy sao?”
Bộ Đàn Yên cười nói với bà: “Quan trọng chứ, bắt đầu múa ba-lê không phải là ước mơ của mình. Nhưng cậu biết không, cổ họng mình không hát được ngũ âm[1]. Cho dù là cậu, cũng không muốn nghe mình hát hết một bài….”
[1]hệ thống âm nhạc có năm nốt trong phạm vi một quãng tám, thường gặp ở âm nhạc dân gian. Từ điển tiếng Việt Soha“Nhưng trong nửa cuộc đời mình gần như đều dành hết thời gian cho ba-lê. Khi ánh đèn sân khấu chiếu xuống, khán giả dưới khán đài vỗ tay như sấm, mọi người vì Bộ Đàn Yên mà hoan hô, cổ vũ… Sân khấu đó mới thuộc về Bộ Đàn Yên!”
Lúc đó Khương Mạn Y cuối cùng cũng hiểu ra.
Mặc dù bắt đầu không phải là lựa chọn của bản thân, nhưng… Bộ Đàn Yên không bỏ được sân khấu đó. Bởi vì nơi đó có toàn bộ thanh xuân và mồ hôi của bà ấy.
Thế nên, sau khi Bộ Đàn Yên sinh con, bà ấy không chút do dự chọn quay về sân khấu của mình, hoàn thành yêu cầu cao nhất của nhà họ Bộ đối với bà, cũng là hoàn thành ước mơ của mình.
Bà ấy vì ước mơ, từ bỏ tình yêu. Và cuối cùng là phải trả giá bằng sinh mạng của mình.
Khương Mạn Y vài năm nay đã phản đối việc Khương Vũ múa ba-lê vì không mong muốn con gái đi theo bước chân của bà ấy.
“Khương Vũ, mẹ không phản đối con con múa nữa. Trong cuộc đời con người, khi con người ta có lí tưởng cho bản thân mình thì quả thật đáng quý. Nhưng trên con đường theo đuổi ước mơ cũng phải biết dừng lại quan tâm người bên cạnh mình. Bởi vì chân thành cũng giống như ước mơ, cũng đáng quý mà sáng lấp lánh.”
…
Khương Vũ khoác tay Khương Mạn Y về nhà. Vừa về tới thì thấy Cừu Lệ đang ở trước cửa nhà mình sửa cửa.
Cậu chụm gối ngồi xổm trên đất, trong tay cầm tua-vít, nghiêm túc vặn cái khóa mới vào.
Khương Vũ kinh ngạc nói: “Sao anh lại ở đây?”
Cừu Lệ ngẩng đầu nhìn cô, mặt không biểu cảm nói: “Mẹ em bảo tôi sửa lại cửa, không thì báo cảnh sát vì tội vào nhà không hợp pháp.”
“Mẹ, sao…”
Khương Mạn Y khoanh tay nói: “Để cậu ta sửa là có lợi rồi, lần sau gặp phải chuyện này mẹ báo cảnh sát luôn.”
Khóe miệng Khương Vũ nhếch lên, đúng là chỉ có Khương Mạn Y mới làm vậy.
Vậy mà Cừu Lệ cũng nghe lời của bà ấy. Khương Vũ thật sự rất bất ngờ.
Cừu Lệ sao vậy? Rõ ràng cậu là tội phạm có chỉ số IQ cao trong tương lai mà lại để Khương Mạn Y tùy ý điều khiển?
Khương Vũ hơi áy náy nhìn Cừu Lệ nói: “Anh đừng để ý, mẹ em nóng tính vậy thôi.”
“Không có gì” Cừu Lệ sửa xong cửa thì đứng dậy, phủi bụi trên áo: “Sau này trong nhà có gì cần sửa thì cứ tìm tôi.”
“Ôi chao?”
Hôm nay dễ nói chuyện thế?
Cậu cầm tua-vít để lên tủ giày, chuẩn bị quay người rời đi: “Đi đây.”
Khương Mạn Y tựa cửa, khoanh tay nhìn cậu: “Cứ đi vậy à, tôi còn chưa biết tên cậu nữa.”
Cừu Lệ quay đầu đáp: “Cháu tên Cừu Lệ, cô có thể gọi cháu là gì cũng được.”
“Tiểu Vũ nhà tôi bình thường dành nhiều thời gian cho việc múa nên thành tích rất kém. Tiểu Lệ thành tích của cháu thế nào?”
“Bình thường thôi ạ.”
Khương Mạn Y đang thất vọng thì lại nghe cậu bổ sung: “Cháu hiện giờ chỉ dừng lại hạng nhất trong bảng xếp hạng của trường thôi. Nếu may mắn, nhà trường hy vọng cháu thành thủ khoa tỉnh.”
“………”
Ủa, người bình thường mà muốn được vậy là được hả.
“Cô yên tâm, cháu sẽ đôn đốc Tiểu Vũ học ạ.”
Khóe miệng Khương Mạn Y nở ra nụ cười vừa ý: “Vậy cảm ơn cháu.”
“Không cần cảm ơn đâu cô. Đây là việc cháu nên làm ạ.”
Khương Vũ:???
Cái tên này ở trước mặt phụ huynh, sao hai mặt thế nhờ.
Chương trước
Chương sau
Chia sẻ:TwitterFacebook
Posted in Boss phản diệnTagged Cừu Lệ, Hiện đại, Khương Vũ, Thanh xuân vườn trường, Trọng sinh, Xuân Phong Lựu Hỏa
Chương 28: Chữ B12/07/2021cherries chấm muốiBạn nghĩ gì về bài viết này?
Chuyển ngữ: NDLinh (Cherries chấm muối)
Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Khi ban giám khảo tuyên bố có một thí sinh đến từ trung tâm dạy múa Linh Tước trúng tuyển vào Esmeralda.
Học sinh và giáo viên trung tâm dạy múa Linh Tước đều rất phấn khởi.
Có trời mới biết để vào được Esmeralda là điều khó biết bao. Hàng ngàn người thì chỉ một người được chọn. Cuộc tuyển chọn toàn quốc lần này, gần như tất cả trường múa trên cả nước đều tham gia. Hàng trăm hàng ngàn thí sinh dự thi, mà chỉ chọn ra hơn một trăm hạt giống ____
“Trung tâm chúng ta vậy mà không ‘tử trận’ hết!”
“Vậy cũng đáng tự hào rồi!”
“Sẽ là ai đây!”
“Còn có thể là ai, chắc chắn là Phạm Đan Khê rồi, chẳng ai có tư cách hơn cậu ấy để vào Esmeralda.”
“Nhưng mình cảm thấy Khương Vũ múa cũng rất khá.”
“Có sao nói vậy, thực ra Khương Vũ múa tốt hơn.”
“Các cậu đúng là gió chiều nào theo chiều đấy.”
“Chỉ nói vậy thôi, ai mà không phân biệt được.”
“Trước đây tớ không hề biết Khương Vũ là người có tiềm lực như vậy.”
……
Tiết Gia Di nhìn qua một lượt năm thí sinh đang căng thẳng trên sân khấu, chậm rãi đọc tên từng từ một___
“Hoàng Gia Lệ”?!
Khi cái tên này được xướng lên, toàn bộ khán đài đều trở nên yên tĩnh. Sau đó, các khán giả bên dưới bắt đầu xì xào bàn tán____
“Cái quái gì vậy! Suy qua tính lại cũng không nghĩ đến cậu ta!”
“Không phải Phạm Đan Khê thì là Khương Vũ. Cậu ta còn chẳng bằng một nửa của hai người họ!”
“Ngạc nhiên thật, chẳng lẽ bởi vì trong tên Hoàng Gia Lệ và Tiết Gia Di đều có một chữ “Gia” nên Tiết Gia Di chọn sao!”
“Tiêu chuẩn tuyển người Esmeralda thật gây lú.”
……..
Khương Vũ hơi khó hiểu khi nghe Hoàng Gia Lệ được gọi tên.
Mặc dù cô nghĩ có thể mình không được chọn, nhưng không bao giờ nghĩ đến… mình thua Hoàng Gia Lệ.
Cô đã xem phần trình diễn của Hoàng Gia Lệ. Nói thật, cô vẫn không cảm thấy tốt cho lắm, cùng lắm là ở tầm trung.
Khương Vũ không phục, Phạm Đan Khê đương nhiên càng không phục.
Rõ ràng là đã ngầm hẹn riêng giám khảo, tại sao cô ta vẫn bị loại….
Cho dù tình huống xấu nhất xảy ra, thì cô ta có thể tâm phục khẩu phục chấp nhận thua trước Khương Vũ. Dựa vào đâu mà thua Hoàng Gia Lệ không có tài năng, không có gia thế!
Phạm Đan Khê chưa từng chịu thiệt thòi nào như vậy, cô ta đưa ra ý kiến: “Em múa không hề kém hơn Hoàng Gia Lệ, tại sao lại chọn cậu ta! Em phản đối với tiêu chuẩn tuyển người của Esmeralda!”
Tiết Gia Di bình tĩnh nhìn Phạm Đan Khê, không đưa ra câu trả lời ngay.
Trước ngày thi, bạn thân của bà ta làm trung gian giới thiệu nhà họ Phạm. Đến nơi mới biết là nhờ vả bà ta để con gái nhà họ qua được vòng tuyển chọn.
Lúc đó bà ta không đồng ý, cũng hẳn là nói thẳng không đồng ý. Quan trọng là bà ta không nhận quà từ nhà họ.
Vì vậy, cho dù lúc này phủ nhận, cũng không có chuyện gì xảy ra.
Tiết Gia Di bình tĩnh hỏi lại: “Thí sinh Phạm Đan Khê, em thấy bạn ấy có chỗ nào không đủ tư cách?”
“Cậu ta… cậu ta vốn dĩ múa không xuất sắc, chỉ vì tập đi tập lại nhiều lần nên động tác mới được nhuần nhuyễn thôi. Cậu ta có nhiều động tác… chẳng thể múa được, cậu ta rõ ràng là không có thiên phú.”
“Vậy thì, em cảm thấy chăm chỉ và thiên phú, thiên phú quan trọng hơn sao?”
“Đương nhiên.” Phạm Đan Khê cắn răng nói: “Không có thiên phú, chăm chỉ thì có tác dụng gì. Cuối cùng cũng chỉ làm nền thôi, cũng giống bọn họ, biến thành phông nền trên sân khấu.”
Dứt lời, cô ta nhìn xuống một đám con gái dưới sân khấu.
Bọn con gái bình thường rực rỡ gấm hoa vây quanh Phạm Đan Khê, không ngờ rằng vào lúc then chốt, cô ta lại lấy bọn họ làm ví dụ phản biện.
Bọn con gái trong lòng ít nhiều cũng thấy hơi khó chịu.
Nhưng không thể phủ nhận, Phạm Đan Khê nói không sai, bọn họ vốn dĩ là làm nền trên sân khấu. Bất kể là thiên nga lớn hay thiên nga nhỏ thì đều không phải là con thiên nga chói lọi nhất.
Tiết Gia Di không lập tức phản bác Phạm Đan Khê: “Em nói rất đúng, nhưng so với thiên phú, chăm chỉ không thể không nhắc tới. Tôi hỏi em một vấn đề, em cảm thấy một tiết mục biểu diễn hoàn hảo, chỉ có mỗi nữ hoàng thiên nga biểu diễn, khán giả sẽ trả tiền sao?”
Phạm Đan Khê bị hỏi ngược lại.
Cô ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này, bởi vì từ khi bắt đầu tiếp xúc với ba-lê, cô ta đã thầm xây dựng mục tiêu là để trở thành một nữ chính có ánh hào quang sáng chói.
Trong mắt Tiết Gia Di có vài phần khinh miệt: “Không phải mang giày của Bộ Đàn Yên thì em có đủ tư cách làm Bộ Đàn Yên. Nữ hoàng thiên nga chỉ có một. Nhưng một sân khấu hoàn chỉnh lại có sự góp mặt của những thiên nga lớn, thiên nga nhỏ khác. Vì vậy, thiên phú đúng là rất quan trọng. Nhưng so với thiên phú, tiêu chuẩn tuyển người vào lớp F của Esmeralda chúng tôi lại càng coi trọng những học sinh chăm chỉ. Đây cũng là nguyên nhân chúng tôi chọn Hoàng Gia Lệ.”
Phạm Đan Khê vẫn còn đang nghi hoặc, nhưng người bên cạnh cô ta là Khương Vũ chợt hiểu ra.
Thế giới này chỉ có duy nhất một Bộ Đàn Yên, nhưng vũ công ba-lê khác thì có hàng ngàn người.
Đây cũng là tại sao lớp F ở Esmeralda có đến tận mấy trăm người, mà lớp A B C cộng lại không đến 50 người.
Thực ra tiêu chuẩn tuyển chọn hôm nay của hai vị ban giám khảo đã thương lượng từ sớm rồi. Không chọn người có thiên phú cao nhất, cũng không chọn người múa đẹp nhất, chỉ chọn người mà lớp F cần nhất….
Người đó không thể kiêu ngạo, không thể tự mãn. Đồng thời chấp nhận làm người bình thường, nguyện ý làm nền.
Cô đã hiểu rồi, hiểu cái quy tắc này rồi.
Bạch Thư Ý nhìn thấy hy vọng trong mắt Khương Vũ tan thành mây khói, bà ta ngẩng đầu hỏi: “Khương Vũ, nhìn em có vẻ hình như cũng không đồng tình lắm, đúng không?”
“Em tôn trọng lựa chọn của các cô.” Khương Vũ ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Thư Ý: “Nhưng các cô làm như vậy. Có công bằng không?”
Bọn họ vì bài kiểm tra cuối cùng này mà ngày đêm khổ luyện, cố gắng hết sức để hoàn thành bài thi tốt nhất, nhưng… cuối cùng lại thua cái gọi là “quy tắc”
Chọn theo “quy tắc”… không phải là cái tốt nhất.
“Trong cái giới này, từ trước đến nay vốn không công bằng.” Bạch Thư Ý nói rõ với Khương Vũ: “Đây chính là sự tàn khốc của thế giới của người trưởng thành. Khương Vũ, hy vọng chuyện hôm nay đủ để khiến em hiểu thoáng về xã hội một chút.”
“Cô Bạch Thư Ý, em biết thế giới này tàn khốc. Nhưng em vẫn tin chắc, múa ba-lê là thuần túy. Có người mượn nó mà thu danh hưởng lợi, nhưng nếu chỉ múa vì danh và lợi, mãi mãi không thể múa được những kỹ thuật hoàn mỹ được.”
Ánh mắt cô sắc bén và dũng khí dám làm dám nhận giống hệt Bộ Đàn Yên năm ấy.
Bạch Thư Ý nghe thấy vậy, cảm giác như bị đâm trúng chỗ đau!
Đúng vậy! Tại sao bà ta cố gắng cả một đời vẫn không thể hi vọng đuổi kịp Bộ Đàn Yên!
Bộ Đàn Yên múa không phải vì thi đấu, không phải vì giải thưởng. Bà ấy có thể múa trên con phố đông người qua lại, cũng có thể múa ở nơi không một bóng người. Vui cũng múa, không vui cũng múa….
Thế nên bà ấy mới đẹp như vậy, quật cường như vậy, một con thiên nga đen xoay 32 vòng không ngừng khiến kinh động toàn thế giới.
Ai có thể lật độ được một tượng đài như vậy chứ!
Tiết Gia Di cười, ánh mắt thể hiện ra sự vô lý của Khương Vũ: “Nhiều năm rồi, tôi còn gặp người có cuồng vọng hơn em, nhưng em biết bây giờ bọn họ ở đâu không? Những người này ngay đến tên tuổi cũng không có. Và em cũng sẽ thành một trong những người đó.”
Khương Vũ nắm chặt tay, đáp lại từng chữ một: “Em tuyệt đối sẽ không thế đâu.”
Vào lúc này, một giọng nữ cao vút vang lên___
“Em ấy đương nhiên không như thế!”
Tất cả mọi người đồng loại quay đầu nhìn theo hướng cửa ra vào, thấy một dáng người phụ nữ cao gầy bước vào.
Trong giây phút Khương Vũ nhìn thấy bà ấy, cô kinh ngạc như thể ngày hôm nay có thể thất bại bất cứ lúc nào.
Người phụ nữ kia chính là Khương Mạn Y!
Mẹ đến!
Mẹ đến đây làm gì, đến để bắt cô về nhà sao!
Lúc này trong đầu Khương Vũ nảy ra vô số suy nghĩ.
Vừa nãy đối đáp với Bạch Thư Ý, cô không hề sợ. Nhưng lúc này đây, cô lại cảm thấy hơi sợ sệt.
Cô trơ mắt nhìn Khương Mạn Y bước vào khán đài, khoác chiếc áo choàng lông. Trên đó còn dính sương tuyết, sau khi bước vào phòng, bà ấy cởi mạng che mặt ra. Khuôn mặt với những đường nét diễm lệ hiện ra.
Khương Mạn Y đi thẳng đến trước mặt Tiết Gia Di và Bạch Thư Ý.
Tiết Gia Di quan sát người phụ nữ phía trước bà ta.
Bà ấy mặc bộ quần áo rất phổ thông, kiểu dáng mô phỏng như hàng thiết kế, không quá 500 tệ. Tay cầm một cái túi, cũng là loại túi vải phổ thông.
Tiết Gia Di cau mày hỏi: “Bà là ai?”
“Tôi là mẹ em ấy, Khương Mạn Y.”
Tuổi Khương Mạn Y và hai giám khảo tương đương nhau. Đều mang dáng vẻ thùy mị của người phụ nữ thành thục, nhưng khí chất của Khương Mạn Y lại mang theo sương khói của nơi phố thị phồn hoa.
Không như khí chất tinh anh của Tiết Gia Di, càng không bằng được thanh danh của Bạch Thư Ý.
Tiết Gia Di nói với giọng điệu giễu cợt: “Thì ra là con gái của bà. Có lẽ bà sẽ không thích những lời tôi sắp nói ra. Nhưng vì là giáo viên của trường, chúng tôi bắt buộc nói thật, con gái bà không vào được Esmeralda.”
Khương Mạn Y nhìn Tiết Gia Di, hỏi: “Esmeralda là nhà cô mở à?”
“Cái này….”
Bà ấy lại nhìn Bạch Thư Ý: “Hay là nhà cô mở?”
Bạch Thư Ý bình tĩnh nói: “Chúng tôi là những giáo viên được đại hội cổ đông toàn quyền ủy thác, chúng tôi có quyền được chọn học sinh.”
“Theo tôi biết, sếp lớn của Esmeralda là Tạ Uyên”
“Là ngài Tạ.”
“Vậy thì tôi kiến nghị cô nếu không ngại thì gọi điện thoại cho ông ta hỏi xem, Khương Vũ muốn vào Esmeralda, ông ấy có cho vào không.”
Bạch Thư Ý và Tiết Gia Di mắt đối mắt.
Tiết Gia Di kích động nói: “Bà có ý gì?”
“Tôi có ý gì, cô hỏi ông ấy thì biết.”
Bạch Thư Ý nói: “Bà Khương, e rằng bà với ông Tạ có hiểu lầm, cứ cho bà hoặc con gái bà quen ngài ấy, nhưng sẽ không làm ảnh hưởng chút nào đến kết quả hôm nay. Ông Tạ tuyệt đối không vì em ấy mà mở cửa sau đâu.”
Khương Mạn Y cười: “Ông ấy là kiểu người thế nào, chúng ta đợi chút nữa hẵn nói. Hôm nay tôi đến đây, chỉ muốn hỏi hai vị, các người loại con bé, thật sự là do nó không có năng lực, hay là vì sợ?”
Tiết Gia Di cười nhạt: “Tôi sợ cái gì?
“Cô sợ con bé sẽ trở thành Bộ Đàn Yên thứ hai.” Ánh mắt Khương Mạn Y cương quyết nhìn thẳng bọn họ: “Các người có cố gắng cả đời cũng không vượt qua một người phụ nữ.”
Tiết Gia Di nhìn Khương Mạn Y, tức giận: “Bà ăn nói lung tung!”
Khương Mạn Y nói một cách khí phách: “Tôi không nói lung tung, các người nghĩ sao thì tự biết!”
Trên sân khấu, Khương Vũ ngây hết cả người, mẹ cô sao lại… có thể nói như vậy được chứ!
Buổi sáng còn khóa cửa không cho cô tham gia thi đấu mà!
Có phải bị cô chọc cho tức nên bị chập mạch ở đâu rồi không.
“Trung tâm Linh Tước các người làm sao vậy, đuổi người không liên quan ra ngoài cho tôi.”
Tiết Gia Di không kìm được cảm xúc, kích động hét lên: “Bảo vệ đâu, đuổi người ăn nói bậy bạ này ra ngoài đi!”
Khương Mạn Y không quan tâm cơn giận dữ của Tiết Gia Di, lấy từ trong túi vải ra chiếc giày ba-lê, ung dung nói___
“Nào, cô Tiết, chữ B ở đáy giày là từ đơn trong tiếng anh, có phải chữ viết tay hồi trẻ của cô Tiết không.”
Dứt lời, bà đặt đôi giày múa màu trắng cũ vào tay Tiết Gia Di.
Tiết Gia Di vừa nhìn đã nhận ra đôi giày múa này.
Bà ta không khống chế được bản thân, toàn thân run rẩy, hệt như rơi vào cơn ác mộng vô tận.
Bộ Đàn Yên với nhan sắc trẻ trung hiện lên trong đầu bà ta. Từng cái nhăn mày, từng nụ cười của bà ấy như vực sâu vô tận đối với bà ta.
Tiết Gia Di run rẩy cầm đôi giày, đáy giày có chữ viết tay mờ nhạt, đó là “kiệt tác” của bà ta______
Bi*ch
Tác giả có lời muốn nói: Các bạn thắc mắc về tất cả nhân vật phản diện. Nhưng mà họ không phải đâu.
Có vài nhân vật trông thì phản diện, nhưng về sau sẽ có sự thay đổi sau này. Ngoài ra thì những nhân vật phản diện không liên quan sẽ lần lượt offline. Và nữ chính sau này cũng quen biết những đối tác đáng yêu và bền vững. Mọi người đừng vội nha -3-
Cờ líp minh họa xoay 32 vòng liên tục:
Chương trước
Chương sau
Chia sẻ:TwitterFacebook
Posted in Boss phản diệnTagged Cừu Lệ, Hiện đại, Khương Vũ, Thanh xuân vườn trường, Trọng sinh, Xuân Phong Lựu Hỏa
Chương 27: Giày múa giả12/07/2021cherries chấm muốiBạn nghĩ gì về bài viết này?
Chuyển ngữ: ND.Linh (Cherries chấm muối)
Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Phạm Đan Khê đã hoàn thành xuất sắc một đoạn trích trong “The nutcraker”
Cô ta khá tự tin khi phát huy được hết năng lực của mình.
Trong lúc nhảy, cô ta luôn nhìn thẳng vào mắt Tiết Gia Di.
Thực ra, nhà họ Phạm đã sớm liên hệ với Tiết Gia Di để hẹn dùng bữa với mục đích ngầm xã giao.
Ở Bắc Thành, hiếm ai có thể từ chối tiền của nhà họ Phạm.
Vì vậy, Phạm Đan Khê tràn đầy niềm tin đối với lần tuyển chọn này.
Cuộc thi chỉ có một người được chọn. Esmeralda, cô ta vào chắc.
Nhưng, trong lòng Tiết Gia Di lại hoàn toàn không vừa ý Phạm Đan Khê.
Nhìn thấy đôi giày của Phạm Đan Khê, biểu cảm của Tiết Gia Di hơi mất tự nhiên. Bà ta không xem hết phần trình diễn của cô ta mà chỉ cắm đầu chấm điểm.
Bạch Thư Ý thấy vậy, nhỏ giọng hỏi: “Thấy em ấy thế nào?”
Tiết Gia Di bình tĩnh, dối lòng nói: “Tố chất cũng tạm, có thể cân nhắc cho vào. Những chỉ cho vào lớp F rồi bồi dưỡng dần dần.”
Bạch Thư Ý cười: “Mặc dù hôm nay chúng ta giúp cô Hạ chọn học sinh vào lớp F, nhưng cũng không cần hạ thấp tiêu chuẩn đâu.”
“Ý cô là gì.”
“Ở Esmeralda, mặc dù lớp F là lớp cuối cùng, nhưng nhìn ra toàn quốc cũng chỉ có mấy người ngang hàng. Cho thấy tiêu chuẩn chọn người của chúng ta cũng không thấp.” Bạch Thư Ý nói: “Không lẽ là cô nhìn đôi giày của Bộ Đàn Yên mà em ấy mang chứ.”
Tiết Gia Di không phải là kẻ ngốc, cười nhạt nói: “Sao có thể, cô và Bộ Đàn Yên mới là bạn tốt chứ. Nếu nói về tình, người nên giữ em ấy lại là cô mới đúng chứ.”
Bạch Thư Ý nhìn cô gái trên sân khấu, không chút lưu tình đánh dấu vào dòng “không đạt yêu cầu”: “Em ấy không đạt tiêu chuẩn của tôi.”
Tiết Gia Di cắn răng, chỉ nói: “Tôi cũng thế.”
Bạch Thư Ý mới là tổ trưởng ở Esmeralda nên bà ta có quyền quyết định trực tiếp.
Tiết Gia Di không có gia đình làm chỗ dựa. Những thứ mà bà ta đạt được đều dựa vào bản thân. Khi đối diện với Bạch Thư Ý, bà ta không thể nào ‘làm cứng’ được.
———
Phạm Đan Khê tràn đầy tự tin cảm ơn cả sân khấu rồi đi xuống vũ đài.
Cô ta vừa xuống, các bạn nữ đã vây quanh cô ta, liên tục tán thưởng: “Đan Khê, cậu giỏi thật!”
“Đúng đấy, mình quan sát qua thì thấy hai cô giáo vừa nãy cứ luôn thì thầm, chắc chắn đang khen phần trình diễn của cậu. Không có thí sinh nào khiến họ chú ý như vậy đâu.”
“Chắc chắn là vì Phạm Đan Khê mang đôi giày mà Bộ Đàn Yên từng mang khiến gợi lại kí ức cho hai cô.”
“Không phải vậy đâu, là dáng múa của Đan Khê làm cảm động họ!”
———-
Phạm Đan Khê cúi đầu nhìn đôi giày của mình, cười nói: “Cho dù thế nào, hôm nay mà vào được Esmeralda thì đôi giày này của tớ đã phát huy hết công dụng rồi.”
“Đúng vậy, 1 triệu USD mà! Mang lên chân và khí chất của cậu là quá khớp rồi!”
“Tớ dám cá là Bộ Đàn Yên mang không đẹp bằng Đan Khê!”
Khương Vũ nghe thấy câu này, không nhịn được mà bật cười.
Giúp cô gái này khoe khoang mà bọn họ thổi lên tận trời xanh, đúng là không biết ngại.
Phạm Đan Khê thấy Khương Vũ cười mình, không hề tức giận.
Bây giờ cho cô vui một chút, dù sao người cuối cùng được vào Esmeralda chỉ có cô ta, Phạm Đan Khê mà thôi.
Khương Vũ cô cứ đợi đến khi kết thúc thì tìm chỗ mà khóc đi.
……
Theo hướng âm nhạc vang lên, Khương Vũ hít thở sâu, đứng một tư thế thật đẹp, nhẹ nhàng bước lên sân khấu.
Vừa nhìn thấy cô, Bạch Thư Ý và Tiết Gia Di đồng thời thay đổi sắc mặt.
Cô mặc bộ đồ thiên nga đen sải chân ra sân khấu khiến bọn họ cùng nhớ đến Bộ Đàn Yên năm đó!
Nhìn đáng vẻ linh hoạt và nhanh nhẹn của cô, mỗi động tác đều đạt đến kỹ thuật cao nhất.
Khoác trên người bộ thiên nga đen kia… sống động như một Bộ Đàn Yên khác vậy!
Tiết Gia Di không kiềm chế được nắm chặt cây bút trong tay, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Bộ Đàn Yên đã mất nhiều năm rồi. Nhưng trong lòng Tiết Gia Di, bóng dáng của bà ấy còn nguyên vẹn, vẫn cứ quẩn quanh bà ta như một cơn ác mộng.
Cho dù bà ta nỗ lực như thế nào cũng mãi mãi không thể theo kịp bước chân của bà ấy.
Bất kể là dáng điệu, gia thế, và phẩm chất đầy sức hấp dẫn… Tất cả mọi thứ, bà ta đều không so được với bà ấy! Vĩnh viễn không so được, bà ta chỉ làm nền cho bà ấy.
Cho dù bà ấy chết nhưng hào quang lại không hề mất đi. Bởi vì, Tiết Gia Di mãi mãi không lấy được vị trí nữ hoàng kia.
Bà ta không được, Bạch Thư Ý cũng không được.
Bộ Đàn Yên giống như một huyền thoại. Vì đã chết trên sân khấu mà hình ảnh trở nên vĩnh hằng.
Bây giờ, nhìn thiên nga đen đang sải cánh trên sân khấu, Tiết Gia Di cảm thấy đây chính là một Bộ Đàn Yên thứ hai.
Bà ta ngoảnh đầu nhìn Bạch Thư Ý.
Vẻ mặt Bạch Thư Ý hiện lên sự kinh ngạc, hiển nhiên là cùng chung suy nghĩ với bà ta.
“Thế nào, em ấy đạt tiêu chuẩn vào Esmeralda chưa.” Tiết Gia Di cố ý để kích động Bạch Thư Ý.
Bạch Thư Ý nói: “Không chỉ được vào, mà còn là tiêu chuẩn vào lớp A”
Trường nghệ thuật Esmeralda chia thành những lớp nhỏ A B C D E F, lớp A do Bạch Thư Ý dẫn dắt, còn Tiết Gia Di là lớp B.
“Chỉ đáng tiếc.” Bạch Thư Ý khó xử cười: “Tôi chỉ dạy nhiều nhất là 7 em, lớp A đã đủ người rồi.”
“Nói như vậy, lớp B của tôi có 10 học sinh cũng đủ người rồi,” Tiết Gia Di tiện thể nói: “Xem ra không tuyển được rồi, tiếc quá.”
Bạch Thư Ý biết tâm tư của Tiết Gia Di.
Cô gái này rất có thiên phú, cái thiếu là sự đào tạo chuyên nghiệp và bài bản. Nếu có thời gian, môi trường phù hợp, chỉ sợ còn xuất sắc hơn Bộ Đàn Yên.
Tiết Gia Di đương nhiên không đồng ý cho cô gái này vào Esmeralda.
Bởi vì trên người cô có hình bóng của Bộ Đàn Yên, nhiêu đó đã đủ để trở thành ác mộng của Tiết Gia Di rồi…
*
Khương Vũ nhảy xong trích đoạn “Hồ thiên nga”. Lúc cô chào cảm ơn, cả hội trường vỗ tay nhiệt liệt.
Trích đoạn này có thể nói là tiết mục biểu diễn chuyên nghiệp. So với mấy phần trình diễn trước đó, cho dù là thí sinh không múa giỏi cũng có thể nhìn rõ năng lực của Khương Vũ với những thí sinh khác. Giữa Khương Vũ và họ vốn dĩ không cùng cấp bậc.
Lâm KhúcVăn kích động đến đỏ mặt, vỗ tay kịch liệt.
Từ góc độ chuyên môn của bà, Khương Vũ chắc chắn là thí sinh tiềm năng!
Sau khi tất cả năm thí sinh trình diễn xong, một số ban giám khảo mời các thí sinh lên sân khấu tiến hành khâu phỏng vấn cuối cùng.
Câu hỏi của vòng phỏng vấn này tương đối đơn giản. Giới thiệu bản thân, gia đình, trường học, thành tích ở trường, đã giành được giải thưởng gì, v.v… để Esmeralda đánh giá về tiềm năng của họ.
Phạm Đan Khê giơ tay đầu tiên: “Em tên là Phạm Đan Khê, bố em là chủ tịch Công ty Giải trí Phong Khê. Chắc hẳn các cô giáo cũng không xa lạ với giải trí Phong Khê. À, phải rồi, gần đây có một gương mặt nam mới rất nổi trong giới giải trí – Giang Trầm Mộng. Anh ấy là nghệ sĩ thuộc công ty gia đình em. Đương nhiên, gia đình em và nghệ thuật múa ba-lê có quan hệ chặt chẽ với nhau. Ví dụ cô Tiết Gia Di và mẹ em rất thân thiết.”
Dứt lời, cô ta còn nhìn về phía Tiết Gia Di mà cười.
Biểu cảm của Tiết Gia Di có vẻ lúng túng. Bà trầm mặt xuống, đánh lạc đề: “Nói đến chuyện ba-lê đi, vì sao em thích múa ba-lê?”
“Từ nhỏ em đã thích ba-lê, em thấy múa ba-lê rất có khí chất! Mục tiêu của em là thành Bộ Đàn Yên tiếp theo!”
Bạch Thư Ý hỏi: “Nên em mang đôi giày giống Bộ Đàn Yên, để trở thành Bộ Đàn Yên tiếp theo sao?”
“Không phải giống.” Phạm Đan Khê vội vàng giải thích: “Mà đây đúng là đôi giày của Bộ Đàn Yên, bố em mất 2 triệu USD để mua!”
Bạch Thư Ý khéo léo cười, nói: “Vậy sao”
“Vâng ạ, bố em gửi từ Mĩ về đấy.”
“Nhưng giày của Bộ Đàn Yên sao có thể chạy đến nước Mĩ được. Em có nghĩ đến vấn đề này chưa?”
“Ừm….”
Bạch Thư Ý tiếp tục nói: “Lúc Bộ Đàn Yên còn sống, bà ấy hay bị con gái lớp múa cô lập. Có một người bạn đố kị với bà ấy nên đã viết chữ ‘B’ ở dưới đáy giày, chuyện này chỉ có vài người biết. Nếu đáy giày em có chữ này, chứng minh giày em mua là hàng thật.”
Dứt lời, Bạch Thư Ý nhìn sang Tiết Gia Di.
Ánh mắt Tiết Gia Di né tránh, giả vờ lật tài liệu trong tay.
Phạm Đan Khê nghe Bạch Thư Ý nói vậy, mau chóng tháo giày ra kiểm tra.
Đến giày trống trơn, căn bản không có bất kì vết tích của chữ viết nào.
“Nhiều… Nhiều năm như vậy rồi, nói không chừng mực bút sớm đã bay mất rồi.” Cô ta hoảng loạn chống chế: “Chắc chắn là mực bút bị phai màu rồi nên mới không nhìn thấy!”
Bạch Thư Ý: “Mực bút không bị phai đi đâu, bởi vì người đó dùng bút có ngòi mực đặc chế. Cho dù 50 năm cũng không bị phai màu.”
Tay Tiết Gia Di siết chặt trang sách trên bàn: “Được rồi, hôm nay là ngày tuyển chọn vũ công cho Esmeralda, không phải lễ truy điệu của Bộ Đàn Yên.”
Mặt mày Phạm Đan Khê tím tái, mím chặt môi. Cô ta không dám nhìn vào biểu cảm của các bạn nữ khác.
Cô ta đã khoe khoang đôi giày này trước mặt bọn họ tận mấy ngày liền. Ấy vậy mà bị phơi bày là hàng giả trước bàn dân thiên hạ. Hiển nhiên biểu cảm trên khuôn mặt cô ta trông rất khó chịu.
Bố đã bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua đôi giày này cho cô ta. Không ngờ lại là đồ giả, hơn nữa còn làm giả lộ liễu như vậy.
Một đám ngu ngốc!
Tiết Gia Di đổi chủ đề, hỏi sang thí sinh thứ 2, thứ 3. Các câu hỏi đều liên quan đến gia đình và tại sao muốn học múa.
Hoàn cảnh gia đình của những nữ sinh này đều rất khá. Chỉ có bạn nữ tên là Hoàng Gia Lệ và Khương Vũ là rất bình thường.
Nên khi Tiết Gia Di hỏi đến Hoàng Gia Lệ, Khương Vũ chú ý nghe xem câu trả lời của cậu ta như thế nào ______
“Gia đình của em không nổi bật, bố mẹ không có địa vị hiển hách, nhưng em thích ba-lê, muốn được múa ba-lê. Đó là mơ ước của em.”
Bạch Thư Ý hỏi: “Nếu hoàn cảnh gia đình không tốt, bố mẹ không có khả năng ủng hộ em múa ba-lê. Em sẽ làm thế nào?”
Hoàng Gia Lệ cao giọng nói: “Em nghe nói Esmeralda có học bổng giúp những học sinh nghèo khó như chúng em.”
“Xem ra em rất muốn vào Esmeralda nên đã đi nghe ngóng cả rồi. Nhưng em thấy trình độ của bản thân có đủ để vào không?”
“Em biết, trình độ hiện tại của em có thể không đủ. Nhưng xin cô hay tin em, em nhất định sẽ nỗ lực!”
Tiết Gia Di bổ sung: “Cô Bạch muốn hỏi em, em nghĩ em có ưu thế gì so với những học sinh khác có tài năng hơn em?”
“Em chăm chỉ, chịu khó, đó là phẩm chất mà họ không được như em.”
“Không sai, cần cù bù thông minh. Mong rằng em luôn kiên trì với ước mơ của mình.”
Tiết Gia Di rất đồng ý với Hoàng Gia Lệ. Bởi vì bản thân bà ta cũng xuất thân từ nghèo khó.
Ngay từ đầu, bà ta đã phải cố gắng nỗ lực hơn bất kì ai. Để giờ đây, bà ta mới có thể ngồi vào vị trí giáo viên chủ chốt ở Esmeralda.
….
Bạch Thư Ý nhìn Khương Vũ, “Còn em thì sao? Khương Vũ, vì sao em muốn múa ba-lê?”
Khương Vũ thật thà nói: “Giống như hầu hết các cô gái, em có niềm đam mê với ba-lê.”
“Đưa ra cho cô một cái lí do vì sao, không phải cũng là nhìn có khí chất chứ?”
“Lí do sao?” Khương Vũ nghĩ ngợi chốc lát, “Bởi vì đã từng bỏ cuộc, nên khi quay lại với ba-lê, em mới phát hiện ra nó có ý nghĩa quan trọng như thế nào đối với cuộc sống của em. Cuộc đời của em vốn rất bình thường.”
“Nhưng em phải biết rằng, đa số người múa ba-lê đều là người bình thường. Trừ đam mê ra, họ không có gì cả.”
Khương Vũ Bình tĩnh nhìn Bạch Thư Ý: “Em không phải không có gì cả, em có tài năng.”
Cô vừa dứt lời, trong lòng Bạch Thư Ý và Tiết Gia Di bỗng giật mình.
Câu này, không phải Bộ Đàn Yên đã từng nói trong tiết học ba-lê đầu tiên ở Esmeralda sao!
“Bởi vì, tôi có tài năng”
Rất tự tin!
Một người múa ba-lê, bạn có thể dựa vào gia thế, dựa vào giáo viên tốt nhất, dựa vào nỗ lực và đam mê, nhưng duy nhất… Tài năng là cái bạn không thể nỗ lực, thứ mà bạn không có được!
Trong nghề này, chỉ có tài năng, mới có thể khiến bạn đi đến vị trí sáng chói.
….
Sau khi buổi phỏng vấn kết thúc, ban giám khảo thảo luận riêng trong 5 phút, rồi mới cho thí sinh lên sân khấu, công bố kết quả cuối cùng.
Trên sân khấu, mỗi cái tên của người đều được xướng lên, bao gồm cả Khương Vũ.
Bạch Thư Ý nhìn các cô gái đang căng thẳng trên sân khấu: “Kết quả của các bạn đã có rồi, sẽ có một bạn trong năm bạn được chọn vào Esmeralda, tiếp tục có cơ hội được đào tạo chuyên sâu.”
Chương trước
Chương sau
Chia sẻ:TwitterFacebook
Posted in Boss phản diệnTagged Cừu Lệ, Hiện đại, Khương Vũ, Thanh xuân vườn trường, Trọng sinh, Xuân Phong Lựu Hỏa
Chương 26: Ôm12/07/2021cherries chấm muốiBạn nghĩ gì về bài viết này?
Chuyển ngữ: Mun (Cherries chấm muối)
Biên tập: Xiaoxin (Cherries chấm muối)
Cừu Lệ nắm lấy tay Khương Vũ, chạy một mạch xuống cầu thang, chạy ra khỏi hành lang tăm tối.
Khương Vũ thở gấp, sau đó cô nhìn xuống bàn tay của mình đang được cậu nắm lấy. Cô cảm nhận được bàn tay của cậu vừa ấm áp, vừa mạnh mẽ. Hồi còn nhỏ, cô đã từng mơ ước sẽ có một bàn tay như vậy nắm lấy tay mình. Đôi tay ấy như chứa mọi sự bảo vệ, che chở tựa như của người bố dành cho cô. Như vậy, mỗi khi trời tối cô sẽ không phải sợ bất cứ điều gì nữa. Nhưng đó cũng chỉ là mơ ước, bởi vì cô không có bố.
Khương Vũ nhìn bóng lưng vững chãi của Cừu Lệ, bất giác nắm chặt lấy tay cậu.
———————
Bây giờ đã là 9 giờ 10, có nghĩa là cô phải đến trung tâm dạy múa trong vòng 20 phút.
Đến ngã tư đường, cô thấy cậu bỗng nhiên dừng lại, thắc mắc: “Chúng ta đi taxi sao?”
“Không.”
Dưới lầu đậu một chiếc xe gắn máy. Cừu Lệ đã mượn chiếc xe này của người hàng xóm.
Thời tiết lúc này đã vào mùa đông, gió lạnh thổi qua khiến Khương Vũ không khỏi hắt hơi.
Lúc này, Cừu Lệ mới thấy cô chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, cậu không chút do dự lấy áo khoác đang mặc khoác lên người cô. Khương Vũ không kịp nói cảm ơn cậu, cô nắm lấy vạt áo, vội vàng lên xe.
Cậu dẫm lên chân ga, lấy tốc độ nhanh nhất nhưng vẫn trong phạm vi an toàn mà chạy đến trung tâm dạy múa.
Mặt đường trơn trượt, người đi trên đường rất ít. Chỉ có vài người vội vã đi nhanh trong cơn mưa để tìm chỗ trú.
Khương Vũ thấy cậu chỉ mặc một chiếc áo len mỏng màu đen, cô hỏi: “Cừu Lệ, anh có lạnh không?”
Cừu Lệ không quay đầu lại, cậu chỉ cười rồi nói: “Em đau lòng cho tôi à?”
“Không phải, tại vì anh ngồi ở trước mà gió lại hù hù như thế. Hơn nữa còn đưa áo khoác cho em mặc.”
Cô cảm thấy rất áy náy, nhưng cũng không phải chỉ có áy náy. Mà sâu trong lòng cô vẫn có chút đau lòng.
“Tôi không đưa cho em thì thể nào lúc lên sân khấu em sẽ trở thành thiên nga bị đóng băng. Khi đó em còn bay được sao?”
Khương Vũ bật cười, cô cảm thấy cậu so sánh rất thú vị.
“Ừm….Cảm ơn anh.”
Cừu Lệ nói với giọng trêu đùa: “Sợ tôi lạnh thì em ôm tôi đi.”
“Anh! Anh nghĩ đẹp nhỉ.”
Cừu Lệ đúng là rất muốn cô ôm mình.
Lúc xe máy dừng ở đèn xanh đèn đỏ, cậu hắt hơi một cái.
Khương Vũ hơi do dự rồi chầm chậm duỗi tay để ở eo cậu.
Mặc dù cách lớp quần áo nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được cái ôm của cô. Mỗi tế bào trên người cậu như bị kích thích.
Nơi tiếp xúc với tay cô có cảm giác tê dại.
“Em có biết ôm không vậy!”
‘Hả?”
“Em để như vậy thì làm sao mà sưởi ấm được.”
Nói đoạn, cậu nắm lấy tay cô vòng ra phía trước để ôm lấy cậu.
Đúng lúc này đèn xanh sáng lên, cậu lại khởi động xe tiếp tục đến trung tâm dạy múa.
Khương Vũ ôm lấy eo cậu, gương mặt dần đỏ lên.
Cô chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với ai. Cho dù là trước kia đã từng sinh hoạt vợ chồng với Hoắc Thành nhưng hành động ôm eo thế này thì cô chưa từng làm.
Chỉ có hai người yêu nhau mới ôm như vậy.
Khương Vũ có thể cảm nhận được người cậu rất lạnh. Gió mang theo những hạt mưa nhỏ khiến trời càng trở nên lạnh hơn.
Khương Vũ mặc kệ đây có là hành động dành cho người yêu nhau hay không. Cô mở khóa áo khoác rồi ôm chặt lấy cậu.
Cừu Lệ cảm giác được cơ thể ấm áp của cô. Cái cảm giác này lập tức làm cậu tỉnh táo lại.
Cậu cảm thấy ấm áp, thật sự rất ấm áp.
Cậu phải rất kiềm chế mới có thể duy trì được sự tỉnh táo.
“Anh còn lạnh không?” Khương Vũ hỏi nhỏ.
“Lạnh.” Cậu cười nhẹ: “Em có thể ôm anh chặt hơn.”
Cô bĩu môi, để mặt mình áp vào lưng cậu rồi nhắm mắt lại.
Những sợi bông của áo len cọ vào mặt cô, quanh chóp mũi cô đều là hương chanh thơm dịu của cậu.
Khương Vũ hít sâu, cô cảm thấy khá thích mùi hương này.
“Suýt nữa thì quên mất.” Cừu Lệ đột nhiên quay đầu lại nói: “Ở trong túi áo của tôi có bữa sáng, em lấy ra ăn đi.”
Khương Vũ thử tìm trong túi áo của cậu, đúng là có một túi bánh bao trong đó.
Đã vậy bánh bao còn không bị nguội, vẫn còn hơi âm ấm.
Tuy Khương Vũ không muốn ăn, nhưng cô vẫn phải ăn. Bởi vì cô phải bổ sung thể lực để chút nữa có thể thi đấu một cách tốt nhất.
“Trong đó vẫn còn một hộp sữa.”
Cô nghe theo lời cậu tìm trong túi còn lại. Quả thật là bên trong còn có một hộp sữa bò.
Khương Vũ cạn lời: “Anh… chuẩn bị thật chu đáo.”
“Bởi vì tôi là bạn trai của em.”
“…”
Cô ăn xong bữa sáng là 9 giờ 20 thì Cừu Lệ cũng đã dừng xe ở trước cửa trung tâm.
Cô xuống xe, chuẩn bị trả áo lại cho cậu thì bị cậu ngăn lại: “Ngoài trời rất lạnh, em mặc đến khi vào trong thì cởi ra.”
“Ừm.”
Khương Vũ không có nhiều thời gian nên đi vội đi vàng vào trung tâm.
Cả người Cừu Lệ lạnh như băng, chỉ có phần lưng được cô ôm vẫn còn chút hơi ấm.
Khi cậu vẫn còn đang chìm đắm trong cảm xúc vừa rồi thì bỗng nhiên nhìn thấy cô quay lại, đang cười chạy về phía cậu.
Cừu Lệ đứng thẳng lên, “Có phải em quên thứ gì….”
Cậu chưa nói xong thì bỗng Khương Vũ giang hai tay ôm chặt lấy cậu.
“Cảm ơn…”
Cô kề sát tai cậu, chân thành nói: “Thật sự rất cảm ơn anh.”
Hơi thở ấm áp của cô phả nhẹ vào tai cậu.
Trong nháy mắt, các giác quan như được phóng đại, dường như có rất nhiều ngôi sao nhỏ từ trên trời rơi xuống.
Lúc cậu chuẩn bị giang tay ôm lại thì cô đã buông ra, vừa vẫy tay vừa nói: “Anh về nhanh đi! Áo em sẽ trả anh sau.”
Tay Cừu Lệ dừng lại giữa không trung, sau đó hạ xuống.
Nhiệt độ còn sót lại bên tai cậu vẫn rất chân thật.
Vào lúc này, cậu thật sự đã cảm nhận được giá trị của cuộc sống.
Trong thế giới trắng đen này, vẫn còn có nơi đáng giá để cậu lưu luyến.
—————————-
Khương Vũ vội vội vàng vàng đi vào phòng phục trang.
Thấy cô đến, tất cả mọi người ở trong phòng ai nấy cũng rất ngạc nhiên. Trong đó có cả người đang thay trang phục chuẩn bị lên sân khấu – Phạm Đan Khê.
Lâm Khúc Văn vội vàng đến chỗ cô, “Sao bây giờ em mới đến, cô gọi điện thoại em cũng không bắt máy. Có phải mẹ em không được khỏe nên em bỏ diễn không?”
Điện thoại của cô đã bị Khương Mạn Y giấu đi.
“Cô giáo Lâm, em không sao. Bây giờ em có thể lên sân khấu.”
Lâm Khúc Văn thấy cô chỉ mặc bộ đồ múa ba-lê mỏng manh, toàn thân lạnh đến run bần bật, trong lòng bà cơ bản đã đoán được có chuyện gì xảy ra.
Bà cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng kéo Khương Vũ đến phòng hóa trang, vừa gọi người tới trang điểm cho cô vừa nói: “Chút nữa Khương Vũ sẽ là người lên sân khấu diễn bài cuối cùng. Phạm Đan Khê sẽ lên trước, em chuẩn bị đi.”
Phạm Đan Khê tức giận nói: “Cô Lâm, rõ ràng cô đã bảo để cho em diễn chính, sao bây giờ lại đổi thành cậu ta.”
“Bây giờ không phải biểu diễn chính thức, còn phân chính với không chính cái gì. Người nào biểu diễn tốt, giáo viên của trường Esmeralda sẽ tuyển người đó, người nào biểu diễn không tốt dù có diễn chính thì có ích gì.”
Phạm Đan Khê không cam lòng liếc Khương Vũ, sau đó đi chuẩn bị một mình.
Lâm Khúc Văn vừa dán tóc giả cho Khương Vũ vừa nói: “Nếu không được sự cho phép của nguời giám hộ, kể cả em có được chọn thì việc nhập học cũng rất khó.”
Khương Vũ dời mắt đi chỗ khác, nhìn xuống bộ váy thiên nga đen đang mặc trên người vẫn còn dính nước mưa, kiên định nói: “Em muốn vào Esmeralda, dù mẹ em có đồng ý hay không thì em vẫn phải vào!”
“Nhưng nếu mẹ em kiên quyết không cho phép…”
“Mẹ em không có lý do để kiên quyết phản đối, bà ấy cũng không phải là có hận thù sâu sắc gì với ba-lê, chỉ là bà cảm thấy em nên để tâm vào việc học.” Cô nói tiếp: “Chỉ cần em nỗ lực đạt được thành tích tốt, bà ấy chắc chắn sẽ đồng ý.”
Khương Vũ là người rất có thiên phú, chỉ tiếc là do hoàn cảnh gia đình. Nếu như cô có được điều kiện tốt giống như Phạm Đan Khê, được đào tạo chuyên nghiệp thì có khả năng cô sẽ trở thành Bộ Đàn Yên thứ hai.
“Hôm nay là ngày cuối cùng Esmeralda tuyển sinh, hai giáo viên quan trọng của trường đều tới. Em nhất định phải biểu diễn thật tốt, không được để xảy ra chuyện.”
Khương Vũ nhìn Lâm Khúc Văn, tò mò hỏi: “Không phải là hai vị kia chứ?”
“Đúng vậy, chính là Bạch Thư Ý và Tiết Gia Di.”
“Là họ ư!” Khương Vũ kích động hô lên.
Mọi người biết đấy, Bạch Thư Ý và Tiết Gia Di là hai nghệ sĩ ba-lê rất nổi tiếng trong giới.
Hai người họ và Bộ Đàn Yên đều là bạn học. Sau khi Bộ Đàn Yên mất, người có khả năng thay thế Bộ Đàn Yên nhất chính là hai người này.
Trong mười mấy năm, cả hai đều đạt được rất nhiều giải thưởng lớn trong và ngoài nước, trở thành vũ công múa ba-lê chuyên nghiệp nổi tiếng.
5 năm trước họ giải nghệ, lui về sau sân khấu, trở thành giáo viên của Trường Nghệ thuật Esmeralda, dẫn dắt các học sinh tham gia các giải thi đấu thế gới, cũng trở thành hai giáo viên dạy múa ba-lê hàng đầu.
Cô không nghĩ rằng hôm nay, Bạch Thư Ý và Tiết Gia Di – hai giáo viên dạy múa hàng đầu lại đến Trung tâm dạy múa Linh Tước.
Mà Khương Vũ lát nữa phải biểu diễn trước hai vị giáo viên nổi tiếng này.
Trái tim của cô bắt đầu đập nhanh, nỗi lo lắng cũng dâng lên.
———————————–
Sau khi Khương Vũ làm nóng cơ thể, cô đứng trong hậu trường hồi hộp nhìn lên sân khấu.
Trên sân khấu có hai học sinh đang biểu diễn bài múa của mình, nhưng khi hai người còn đang trình diễn thì đã bị Tiết Gia Di thẳng thừng đánh trượt một cách không thương tiếc.
Hai nữ sinh bên cạnh cô thì thầm:
“Cô Tiết Gia Di rất nghiêm khắc! Hồi nãy, Kiều Tử Dương lên sân khấu còn chưa bắt đầu biểu diễn đã bị cô ấy nói là dáng người quá cứng, không phù hợp với múa ba-lê. Cậu nói xem, ít nhất cũng phải cho người ta biểu diễn xíu chứ!”
“Tiết Gia Di nổi tiếng là ‘nữ ma đầu’, chẳng lẽ cậu còn không biết. Những năm gần đây vì vị trí nữ hoàng ba-lê mà cô ấy đã cố gắng bao nhiêu. Nhưng đáng tiếc, đến khi giải nghệ thì cô ấy vẫn không giành được vương miện nữ hoàng, cũng không thể thay thế vị trí của Bộ Đàn Yên.”
“Bộ Đàn Yên không phải nói thay thế là có thể dễ dàng thay thế được.”
“Cho nên tâm lý của cô ấy có ‘biến thái’ cũng là điều dễ hiểu thôi.”
“Vẫn là giáo viên Bạch Thư Ý hòa nhã, lúc cô ấy nhận xét cũng không nói nặng lời.”
“Đương nhiên rồi, Bạch Thư Ý có xuất thân từ gia đình có truyền thống múa ba-lê. Làm sao có thể giống Tiết Gia Di có xuất thân bình thường được.”
—————————–
Đúng lúc này, giọng nói của Phạm Đan Khê vang lên: “Ai cho các cậu ở chỗ này bàn tán về giáo viên?”
Hai ‘thiên nga nhỏ’ vừa mới nói chuyện quay sang nhìn nhau: “Chúng tớ… chỉ nói linh tinh vậy thôi.”
“Hai cậu nói năng phải biết để ý trước sau. Bộ Đàn Yên cũng là sau khi chết mới trở nên nổi tiếng như vậy. Nếu bà ấy còn sống thì thành tích chưa chắc đã bằng Tiết Gia Di đâu.”
Hai cô gái cũng không muốn cãi nhau với Phạm Đan Khê.
Cô ta giỏi nên nói gì cũng đúng.
Phạm Đan Khê liếc các cô ấy một cách khinh miệt. Cô ta cũng không nói thêm gì nhiều, đi thẳng về phía sân khấu.
Hai ‘thiên nga nhỏ’ nhìn về hướng mà cô ta đi tới, tâm hồn bà tám của hai người một lần nữa rơi vào lo sợ.
“Cậu ta nói giúp ‘nữ ma đầu’ Tiết Gia Di nhưng lại mang giày múa mà Bộ Đàn Yên từng mang lên sân khấu biểu diễn.”
Khương Vũ tò mò nhìn về phía Phạm Đan Khê, cô thấy đôi giày hôm nay cô ta mang chính là đôi Elita – đôi giày múa ba-lê mà Bộ Đàn Yên để lại.
Cô nhớ lúc trước từng nghe Trần Vi nói nhà họ Phạm đã bỏ ra một số tiền rất lớn để mua lại đôi giày múa truyền kì mà Bộ Đàn yên để lại.
Có lẽ chính là đôi giày mà Phạm Đan Khê đang mang.
Nhưng cũng có tin đồn rằng đôi giày này là giả, đôi Elita thật sự đã bị thất lạc. Cô không biết đâu mới là sự thật.
Khương Vũ đi theo Phạm Đan Khê đến tấm màn sau sân khấu, cô muốn đến gần xem đôi giày kia. Dù là thật hay giả thì cô cũng khó có cơ hội được nhìn thấy tận mắt.
Trên sân khấu, Phạm Đan Khê đã chuẩn bị sẵn tư thế. Khi giai điệu của âm nhạc vang lên thì Phạm Đan Khê giống như con thiên nga nhảy lên rồi xoay tròn trên sân khấu.
Đôi giày kia… đúng là rất đẹp, với chất liệu gấm lụa sáng bóng, rất giống với đôi mà Khương Vũ đã nhiều lần nhìn thấy trong video.
Hai ‘thiên nga nhỏ’ vừa nãy lại tiếp tục to nhỏ: “Mang đôi giày này thì Phạm Đan Khê thắng chắc.”
“Tại sao?”
“Nghe nói Tiết Gia Di, Bạch Thư Ý và Bộ Đàn Yên từng là bạn học, lại cùng ở trong giới múa ba-lê. Hai người họ nếu thấy Phạm Đan Khê mang đôi giày của bạn mình, nhất định sẽ có ấn tượng sâu hơn!”
“Có lý.”